Chương trước
Chương sau
Tiếp đó, toàn bộ Thiên Phật Câu, tất cả tượng phật trong hang đá, không kể là cụt tay hay té nghiêng, hoặc chỉ còn có nửa người, có cái chỉ còn có đầu phật, đồng loạt phóng ra ánh sáng màu vàng kim.

Trong chốc lát, ánh sáng vàng kim chiếu khắp nơi, định toàn bộ âm linh và thi sát dừng tại chỗ, rọi thẳng lên bầu trời.

Tiếng phật xướng trong hư không không ngừng nghỉ:

"Úm - ma - ni - bát - ni - hồng -..."

...

Xa xa, thắng cảnh du lịch Long Môn Thiên Quan có rất nhiều du khách đang dạo chơi và chụp ảnh.

Bỗng nhiên có du khách chỉ vào nơi nào đó ở biên giới tây nam: "Mọi người nhìn kìa!"

Chỉ thấy nơi đó mây tía lượn lờ, phật quang chiếu rọi.

Bầu trời truyền đến tiếng tiếng phật âm.

Các du khách nhao nhao quỳ xuống đất.

Năm trăm dặm về phía tây nam Long Môn Thiên Quan, ngọn núi cao nhất của dãy núi Thái Hành - núi Ngũ Đài, trấn Hoài Đài nằm giữa năm ngọn núi đang đắm chìm trong một buổi chiều an lành.

Mấy đứa bé vui sướng nhảy nhót chơi đùa trên khoảng sân rộng trước chùa Hiển Thông.

Đúng lúc này, chuông gió trên ngọn tháp cao ngất nơi xa vang lên tiếng đinh đinh đang đang.

Bọn nhỏ không để ý lắm, bởi vì mỗi khi có gió, chuông gió trên tháp lộ thiên sẽ phát ra âm thanh dễ nghe.

Bọn nhỏ đã nghe quen tiếng này.

Nhưng bọn họ lại không hề chú ý tới, lúc này trời không hề có chút gió nào, mây trên trời như bức tranh tĩnh vật, không hề di chuyển.

Tiếp đó, trong lầu tháp chùa Hiển Thông cũng vang lên tiếng chuông du dương.

Bọn nhỏ ngẩng đầu, mê mang nhìn thoáng qua ông mặt trời treo phía tây ngọn núi, tiếng chuông này hình như vang lên sớm hơn ngày thường.

Chùa Hiển Thông có một tòa gác chuông, trên gác chuông ghi bốn chữ "Chấn Ngộ Đại Thiên".

Trong gác chuông treo một cái chuông U Minh nặng đến chục ngàn cân.

Sau khi các thế hệ cao tăng của núi Ngũ Đài viên tịch, người đời sau sẽ ghi tên họ trên giấy, dán lên chiếc chuông này, để "cùng tồn tại với chuông".

Tương truyền, tiếng chuông này có thể nối thẳng đến U Minh, trôi chảy đến Hoàng Tuyền, dùng tiếng chuông độ người Cửu U, tên cổ là "U Minh".

Chuông U Minh không cho phép du khách gõ vang, trong chùa miếu có hòa thượng chuyên phụ trách đánh chuông. Mỗi rạng sáng họ sẽ gõ vang chuông, để phá đêm tối, khi đó cũng là lúc các tăng nhân bắt đầu chuẩn bị tụng kinh.

Nhưng hôm nay, chưa đến hoàng hôn mà chuông đã vang lên.

Mà nếu bọn họ đứng ở bên trong gác chuông, e rằng sẽ càng ngạc nhiên hơn, bởi vì lúc này bên trong gác chuông không hề có hòa thượng gõ chuông.

Cái chuông này tự vang lên không hề nhờ người.

Tiếng chuông du dương sạch sẽ, âm thanh truyền xa mười dặm.

Trong phòng trụ trì chùa Hiển Thông, một lão hòa thượng râu tóc bạc phơ đang ngồi tĩnh tọa bỗng nhiên mở mắt.

Xung quanh trấn Hoài Đài có năm ngọn núi, là Ngũ Đài.

Đỉnh Diệp Đấu ở phía bắc là đỉnh cao nhất của dãy núi Thái Hành, cao hơn mặt biển hơn ba ngàn mét. Đỉnh núi có dựng một tấm bia đá, trên đó viết bốn chữ lớn "Nóc nhà Hoa Bắc".

Lúc này, một hòa thượng trẻ tuổi chạy như bay từ trên đỉnh Diệp Đấu xuống, núi rừng sau lưng anh ta hóa thành hư ảnh.

"Sư phụ... Sư phụ..."

Tiểu hòa thượng hô lớn, xông vào chùa Hiển Thông.

"Sư phụ, không xong rồi, nước trong hồ Hắc Long sôi sùng sục!"

Lão hòa thượng khiếp sợ: "Chuông U Minh vang, nước đen tự sôi, chẳng lẽ là Quỷ Vương sống lại, U Minh xuất hiện sao?"

Lúc này, lại có hai tiểu hòa thượng chạy tới, kêu to.

"Sư phụ, sư phụ, vách trong vực sâu Sinh Hãm Ngục có Phật quang thoáng hiện!"

"Sư phụ, sư phụ, bên trong Vạn Phật Các truyền đến Lục Tự Chân Ngôn, không biết là ai đang tụng!"

Lão hòa thượng chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật! Thiện tai! Thiện tai!"

...

Theo tiếng tụng Lục Tự Chân Ngôn vang lên, Phật quang xông tận trời, trên không trung Thiên Phật Câu tỏa ra ánh sáng lung linh.

Lý Dục Thần dựa vào vách đá tĩnh tọa chợt ngẩng đầu, không hiểu nhìn về phía mái vòm điện Quỷ Vương.

Thần thức không thể xuyên thấu qua vách núi dày lên trên, nhưng anh cảm nhận được bên trong Thiên Phật Câu không hề yên ổn.

"Không được! Tôi phải đi xem một chút!"

Lý Dục Thần không để ý tới nguyên khí chưa hồi phục, thu cờ U Minh và kiếm Huyền Minh lại, lao ra bên ngoài.

Bạch Phương Hưng ngăn cản: "Cậu Lý, vết thương của cậu quá nặng, còn vừa uống thuốc, không bằng ngồi điều chỉnh một đêm rồi hành động".

Lý Dục Thần lắc đầu nói: "Không quan trọng. Nếu những âm linh và thi sát kia ra bên ngoài, thì dù vùng này là núi rừng hoang dã, nhưng vẫn có không ít dân làng và du khách. Chúng ta vốn đi trừ ác làm việc thiện, nhỡ tổn thương người vô tội sẽ thành tội lỗi của chúng ta".

Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc cũng đứng dậy đi theo ra ngoài.

Ông chủ Hầu lưu luyến nhìn thoáng qua vàng bạc châu báu đầy đất, cuối cùng đành lắc đầu, thở dài: "Chờ tao ra ngoài, có cơ hội tao lại đến giúp chúng mày thấy được ánh mặt trời".

Bốn người đi ra điện Quỷ Vương.

Trong hang đá bên ngoài, Lý Dục Thần nhặt về Thiên Đô lệnh.

Lý Dục Thần dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi hang động.

Bọn họ nhìn thấy sợi Phật quang cuối cùng.

Phật âm Lục Tự Chân Ngôn còn quanh quẩn bên trong Thiên Phật Câu, hòa cùng âm thanh ầm ầm chấn động của mặt đất, càng lộ vẻ uy nghiêm.

Phật quang tắt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.