Chương trước
Chương sau
 

 Xem ra lần này dẫn ông chủ Hầu theo là một quyết định chính xác. Nếu không nhờ có ông ta thì Lý Dục Thần không đời nào lại móc nối được chuyện này với chuyện trộm mộ, cùng lắm là dựa vào tốc độ phi kiếm và thần thức để lục soát khu vực dốc Dã Tam một lượt mà thôi. 

 Có điều, diện tích khu vực dốc Dã Tam rất lớn, nó nằm liền kề với núi Thái Hành và Yên Sơn, nếu như không thể giới hạn phạm vi và phương hướng thì việc lục soát thực sự rất khó khăn. 

 Hơn nữa, huyệt mộ dưới mặt đất thường được ẩn giấu rất sâu, hơi đất lạnh có thể ngăn cản thần thức, nếu như Đạm Đài Ngọc trốn trong một ngôi mộ lớn nào đó thì rất khó phát hiện ra. 

 Ông chủ Hầu vốn là người ít quan trọng nhất trong bốn người họ, không chỉ Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc chê bai ông ta mà ngay chính ông ta cũng thấy mình thật dư thừa, đã từng hối hận vì nhất thời kích động đi theo tới đây. 

 Sau khi ông ta phân tích ra rằng rất có khả năng Đạm Đài Ngọc đang trốn trong huyệt mộ dưới mặt đất, hơn nữa còn dẫn mọi người đi tìm, địa vị của ông ta lập tức cao hẳn lên, ngay cả Bạch Phương Hưng cũng khách sáo với ông ta nhiều hơn. 

 Theo như những gì ông chủ Hầu kể thì phạm vi ngôi mộ này rất lớn, nếu bay lên cao quan sát thì sẽ thấy toàn bộ khu vực lòng đất được mấy đỉnh núi lân cận bao quanh đều có thể là mảnh đất nhị long hí châu mà thầy phong thủy nói. 

 Đội trộm mộ của ông chủ Hầu tốn tận mấy năm trời, sử dụng cả dụng cụ hiện đại, tiên tiến cũng không tìm ra được vị trí chính xác của ngôi mộ lớn nhưng đã phát hiện ra được vào huyệt mộ nhỏ, thu hoạch cũng tương đối khá. 

 Sau khi những tên trộm mộ kia bị sa lưới ở nơi khác, ông chủ Hầu sợ bị liên lụy nên mấy năm nay luôn cẩn thận đề phòng, thậm chí ông ta còn thề rằng sau này sẽ không tiếp tục đi trộm mộ nữa, nghiêm túc làm nghề buôn đồ cổ ở Phan Gia Viên, làm một người làm ăn nghiêm chỉnh. 

 Không ngờ hôm nay, ông ta lại quay trở lại con đường săn tìm kho báu. 

 May mà hành tung của Đạm Đài Ngọc đã cung cấp manh mối cho bọn họ. Đạm Đài Ngọc lựa chọn nghỉ chân ở miếu hoang, chứng tỏ cửa ra vào huyệt mộ nhất định ở gần đây. 

 Ông chủ Hầu mở bản đồ vệ tinh trên điện thoại lên, lấy miếu hoang làm trung tâm, khoanh một vòng tròn. 

 Có điều khu vực này vẫn còn rất rộng. 

 Ông chủ Hầu ngẩn người nhìn bản đồ. 

 Lý Dục Thần nói: “Chẳng phải chúng ta có thể lần theo manh mối từ ngôi miếu này hay sao? Người xưa xây miếu chỉ có hai mục đích, hoặc là để tu hành, hoặc là để dâng hương. Nơi này không thuận tiện cho khách hành hương tới dâng hương, lại cũng không có linh khí để tu hành, vậy sao lại lập miếu ở đây?” 

 Ông chủ Hầu “ồ” lên một tiếng, vỗ đùi: “Tôi hiểu rồi!” 

 Những người khác đồ dồn lại nhìn về phía ông chủ Hầu. 

 Ông ta nói: “Có khi ngôi miếu này không phải là miếu, chẳng qua là vì trong miếu có tượng Phật nên chúng ta mới nghĩ nó là miếu. Tôi biết cách chỗ này không xa có một khe núi, trong khe núi có rất nhiều hang động khắc kinh Phật và tượng Phật, được người dân địa phương gọi là Thiên Phật Câu. Hồi xưa khi chúng tôi đi tìm huyệt mộ cũng đã từng đi qua Thiên Phật Câu không chỉ một lần. Giờ nhớ lại thì hình dáng của những pho tượng ở Thiên Phật Câu rất giống với pho tượng ở trong ngôi miếu đổ nát này”. 

 “Ý ông là nơi này không phải là miếu thờ mà là chỗ nghĩ ngơi của những người thợ kiến tạo Thiên Phật Câu năm xưa à?” 

 Lý Dục Thần cảm thấy rất có lý. Nếu không thì hoàn toàn không thể giải thích nổi tại sao lại xây một ngôi miếu nhỏ lẻ loi trơ trọi ở đây. 

 Ông chủ Hầu gật đầu nói: “Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, không thể khẳng định chắc chắn được”. 

 “Chắc là Thiên Phật Câu đã phát triển du lịch rồi phải không?” 

 “Long Môn Thiên Quan có rất nhiều vách đá khắc tượng Phật, tượng Phật bằng đá cũng rất phổ biến ở khu vực Sơn Tây và miền bắc Hà Bắc. Dốc Dã Tam là vùng thường xuyên xảy ra giao tranh qua các thời đại nên Thiên Phật Câu đã bị chiến tranh tàn phá, hơn nữa nơi này lại hết sức vắng vẻ nên việc phát triển du lịch không mang lại nhiều giá trị, bởi vậy nên chính phủ mới không bỏ tiền bỏ của ra phát triển, chỉ có một con đường mòn nhỏ dẫn tới đó, có rất ít du khách ghé thăm. Có điều…” 

 Ông chủ Hầu suy tư một lát, cau mày nói: “Lúc trước chúng tôi cũng nghi ngờ Thiên Phật Câu có liên quan với ngôi mộ lớn dưới lòng đất nên đã tới đó nhiều lần, điều tra rất kỹ lưỡng mà không hề phát hiện ra lối đi hay cơ quan nào. Hơn nữa, theo như tôi được biết, khi người ta nghiên cứu việc quy hoạch phát triển dốc Dã Tam, các đoàn chuyên gia khảo cổ và chuyên gia văn hóa và du lịch đã tới đó xem thử rồi, nếu như có gì đó ở đấy thì chắc là họ phải thấy rồi chứ?” 

 Tiêu Minh Hạc cười nói: “Nếu như mà họ có thể phát hiện ra được thì làm gì có việc cho đám trộm mộ các ông nữa?” 

 Ông chủ Hầu đỏ mặt, rất muốn giải thích rằng mình không đi trộm mộ mà chỉ là người thu mua đồ cổ mà thôi. 

 Lý Dục Thần nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem thử là biết ngay thôi”. 


 Lý Dục Thần dùng thần thức tìm kiếm, mới đầu anh cũng không có thu hoạch gì. Dường như nơi này chỉ là một vách đá khắc tượng Phật, tầng đất bên dưới rất dày, vách đá hai bên cũng rất dày, những không gian thỉnh thoảng anh nhìn thấy cũng chỉ là những khe đá tự nhiên bên trong lòng núi mà thôi. 

 Thế nhưng chẳng bao lâu sau, Lý Dục Thần nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường. Có một chỗ vách đá mà khi dùng thần thức quét qua, hư không hơi rung lắc, dập dờn như sóng nước. 

 Nơi này có một kết giới. 

 Hơn nữa kết giới này còn rất lợi hại, nếu không cố ý dùng thần thức tìm kiếm mà chỉ đi ngang qua thôi thì chỉ e ngay cả Lý Dục Thần cũng sẽ bỏ qua.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.