Chương trước
Chương sau
 

 Ông chủ Hầu phát biểu xong, đám người ở đầu đường lập tức ồn ào hô: “Đúng vậy!”, giọng nói vừa đồng thanh lại vừa lộn xộn. 

 Bạch Quân Đường chau mày. Ông ta không dám trả lời bừa bãi vấn đề này, đúng là chuyện thắng thua đã phân định rạch ròi rồi nhưng Bạch Phương Hưng đã đi ra đây rồi, dường như ông ta không muốn công nhận kết quả này. Nếu ông ta không công nhận thì không người nào nhà họ Bạch dám công nhận hết. 

 Nếu như nhà họ Bạch không công nhận thì kết quả thắng thua này không tính. Còn Bạch Kính Đình đã công nhận thì ông ta tự đi mà gánh vác trách nhiệm. Cho dù ông ta có là gia chủ của một gia tộc lớn nhưng lúc nên gánh tội thì vẫn phải gánh tội. 

 May mà cuối cùng Bạch Phương Hưng cũng lên tiếng: “Ông nói đúng, vừa rồi đánh cược đúng là nhà họ Bạch đã sơ ý, chúng tôi có chơi có chịu. Chỉ là năm tỷ thôi mà, nhà họ Bạch trả được!” 

 Trong lúc nói chuyện, Bạch Phương Hưng không hề nhìn ông chủ Hầu lấy một cái. Hạng nhân vật tôm tép như vậy sao có thể được ông ta để ý đến chứ. 

 Ông ta chỉ lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần: “Nhưng nếu muốn mượn cơ hội này để ngấp nghé cổ phần của Bách Thảo Đường thì nằm mơ!” 

 Trong lòng ông chủ Hầu hết sức không hài lòng về thái độ của Bạch Phương Hưng nhưng không còn cách nào khác, ai bảo địa vị của người ta cao hơn chứ. Người ta chẳng những là trưởng bối của nhà họ Bạch, sức nặng của lời nói còn cao hơn cả gia chủ Bạch Kính Đình, mà còn là giám viện của Bạch Vân Quan, cao nhân đạo môn đức cao vọng trọng. 

 Dù trong lòng ông chủ Hầu giận lắm nhưng ngoài mặt vẫn cười hì hì đáp: “Quả nhiên nhà họ Bạch rất trọng chữ tín!” 

 Nói rồi, ông ta ho nhẹ một tiếng, đổi giọng: “Nhưng xem chừng nghe ý Bạch đạo trưởng thì hình như ông không phục kết quả thắng thua này đúng không. Tôi nghĩ là chi bằng hai người lại đấu tiếp, cược tiếp thêm một lần nữa. Nếu nhà họ Bạch có năng lực thì có thể thắng lại năm tỷ này, cũng là tăng thêm thể diện cho nhân dân thủ đô chúng ta, đừng làm hỏng giá trị của thương hiệu Bách Thảo Đường trong lòng chúng tôi”. 

 Lý Dục Thần hơi kinh ngạc nhìn ông chủ Hầu. 

 Lúc mới vừa đứng ra nói chuyện thì còn có thể coi là nói một câu công bằng nhưng tới hiện tại thì rõ ràng là ông ta đã thiên vị hẳn cho Lý Dục Thần. 

 Ông lôi nhân dân thủ đô ra, sức nặng của bốn chữ này không thua gì con dấu còn Hoàng đế trên tấm bảng vàng Bách Thảo Đường kia. 

 Mà nhà họ Bạch muốn ứng chiến thì bắt buộc phải tăng thêm tiền đặt cược. 

 Đây cũng chính là điều mà Lý Dục Thần muốn, chỉ là chưa tìm được lý do thích hợp mà thôi. 

 Không ngờ ông chủ Hầu lại giúp anh việc này. 

 Lý Dục Thần lấy làm lạ, anh không thân cũng chẳng quen với ông chủ Hầu, tại sao ông ta lại giúp anh? 

 Trong lòng Bạch Kính Đình không muốn đánh cược nữa. Bởi vì vừa rồi ông ta đã được mục sở thị châm pháp của Lý Dục Thần, ông ta không cho rằng chuyện khi nãy có điều gì khuất tất. 

 Nhưng Bạch Phương Hưng lại nghĩ khác. Dường như điều ông chủ Hầu nói cũng chính là điều mà Bạch Phượng Hưng muốn, cho nên ông ta đồng ý rất sảng khoái. 

 “Tốt, cược thêm một ván nữa, chỉ có điều tôi phải tăng thêm tiền cược”, ông ta nói. 

 “Ồ?”, Lý Dục Thần thấy thú vị: “Ông muốn tăng lên bao nhiêu?” 

 “Tôi muốn cược toàn bộ tài sản của cậu!” 

 Ông chủ Hầu không ngờ Bạch Phương Hưng lại đòi cược tài sản. 

 Ông ta thoáng thót tim. Phen này chơi lớn rồi đây, ông ta vừa mới chọn đứng về một phe, bỏ nhà họ Bạch, chọn nhà họ Lý. 

 Với ông ta mà nói, đây là một vụ cá cược quan trọng của đời người. 

 Nhưng một khi bọn họ cược lớn như thế thì rất có thể ông ta sẽ đắc tội cả hai bên cùng một lúc. 

 Nếu vậy thì cho dù kết quả thắng thua của nhà họ Bạch và nhà họ Lý còn chưa rõ thì ông ta cũng đã thua rồi. 

 Đám đông ở đầu đường trở nên kích động, ai nấy sắc mặt ửng hồng, trong mắt ngập tràn sự hưng phấn của dân cờ bạc, như thể mọi người đều đem toàn bộ tài sản của mình ra cược vậy. 

 Bạch Kính Đình kinh ngạc và sầu lo nhưng không nói gì. 

 Ông ta là chủ gia tộc, lúc này tuyệt đối không thể làm trái lại. Nếu như ông ta phản đối quyết định của chú ba thì nội bộ nhà họ Bạch sẽ hình thành hai phe đối lập, bất kể kết quả cuối cùng như thế nào đều sẽ gây ra chia rẽ nội bộ. 

 Lúc này, ông ta chỉ có thể kiên định đứng về phía chú ba, âm thầm cầu nguyện trong lòng rằng, có Trường Xuân đạo pháp của Bạch Vân Quan hỗ trợ cho chú ba, có lẽ chú ba thật sự có thể thắng được Lý Dục Thần. 

 Nếu vậy, thể diện của nhà họ Bạch vừa bị mình làm mất sẽ được vãn hồi trở lại, đồng thời cũng có thể báo thù cho mối thù bị trúng một mũi tên của bố ông ta. 

 Về phần thể diện của bản thân, Bạch Kính Đình không hề để tâm, cùng lắm thì không làm gia chủ nữa, sau này yên tâm làm bác sĩ là được. 

 Lý Dục Thần nói: “Đánh cược toàn bộ tài sản của tôi ư? Ông có biết tài sản của tôi có bao nhiêu không? Ông có cược nổi không?” 

 Bạch Phương Hưng bật cười thành tiếng: “Cậu cho rằng nhà họ Lý vẫn là nhà họ Lý hai mươi năm trước hay sao? Hiện tại cậu chỉ có một mình, nhà họ Lý ở kinh thành không có nổi một mảnh ngói, cậu thì có tài sản gì chứ?” 

 Lý Dục Thần lắc đầu: “Xem ra đạo trưởng Kim Tam Mộc trước khi rời đi không nói gì với ông về tôi. Không biết làm thế nào mà ông lại làm giám viện được”. 

 Bạch Phương Hưng cười khẩy: “Người như cậu mà cũng xứng được Kim sư huynh nhắc tới à?” 

 Đương nhiên Lý Dục Thần có thể lấy Thiên Đô lệnh ra để Bạch Phương Hưng quỳ xuống ngay tại chỗ nhưng đây không phải là điều anh muốn. Hơn nữa, nơi này cũng không phải là Bạch Vân Quan. Ở đầu đường phố phường tấp nập không thích hợp để sử dụng Thiên Đô lệnh. 

 “Được, vậy thì không nói chuyện Kim đạo trưởng, chỉ nói một chút về tài sản của tôi thôi”, Lý Dục Thần nhìn về phía Lâm Mộng Đình đứng bên cạnh: “Mộng Đình, hiện tại, tập đoàn Kinh Lý của chúng ta có bao nhiêu tài sản?” 

 “Lần trước, sau lễ đính hôn…”, nhắc đến chuyện đính hôn, Lâm Mộng Đình hơi đỏ mặt, ngập tràn hạnh phúc: “Tài chính thực tế của tập đoàn Kinh Lý đã vượt quá sáu mươi tỷ. Vì còn có tài sản vô hình mà nhà họ Tiền và các nhà khác góp vốn nên ông Lang đã bảo chị Hân Đồng chịu trách nhiệm quản lý, mời chuyên gia tới tiến hành hạch toán tài sản và định giá. Hiện tại, khối tài sản thực tế của tập đoàn Kinh Lý khoảng hơn chín mươi tỷ, giá trị tập đoàn được định giá hơn hai trăm tỷ. Anh sở hữu hơn năm mươi phần trăm cổ phần, nói cách khác, hiện tại khối tài sản của anh ít nhất là một trăm tỷ”.

Chương 773: Đánh cược lần hai

 

 Lâm Mộng Đình không nói to nhưng đủ để truyền rõ ràng tới tai từng người. 

 Mọi người đều rất khiếp sợ, không ngờ người trẻ tuổi trước mắt họ lại là một siêu tỷ phủ có khối tài sản trên trăm tỷ. 

 Ông chủ Hầu cũng rất kinh ngạc, nghĩ tới lúc mình bằng tuổi đối phương, mình vẫn còn đang chơi ghi-ta ở trường đại học, giả bộ là thanh niên văn nghệ để thu hút sự chú ý của các cô gái. Xem người ta đi, không những đã ôm được người đẹp về nhà mà còn là tỷ phú trăm tỷ nữa. 

 Người nhà họ Bạch thì đỡ hơn, dù sao bọn họ cũng là một gia tộc giàu có nên vẫn còn giữ được bình tĩnh. 

 Bạch Quân Đường cười khẩy: “Định giá tài sản cái con khỉ! Nếu bàn về định giá tài sản thì chỉ riêng tấm bảng hiệu Bách Thảo Đường này thôi đã đáng giá một trăm tỷ rồi!” 

 Lý Dục Thần nói: “Vậy thì không tính theo định giá tài sản, chỉ tính theo tài sản thực tế chín mươi tỷ, vậy ít nhất tôi cũng có bốn mươi lăm tỷ rồi. Xin hỏi Bạch đạo trưởng định đánh cược như thế nào? Dùng tiền mặt hay là dùng tài sản của nhà họ Bạch?” 

 Bạch Phương Hưng hơi nhíu mày. 

 Ông ta cũng không ngờ Lý Dục Thần lại có nhiều tiền như vậy. Mặc dù tuyên bố hùng hồn như vậy và cũng tự tin là mình sẽ không thua nhưng dù sao ông ta cũng là một đạo sĩ Toàn Chân, xuất gia từ nhỏ, không có tài sản cá nhân. 

 Còn nếu muốn lấy tài sản của nhà họ Bạch ra đặt cược thì phải được những người khác trong gia tộc gật đầu mới được, dù tiếng nói của ông ta có trọng lượng tới đâu đi chăng nữa thì cũng không thể tự ý quyết định. 

 Bạch Kính Đình bỗng lên tiếng: “Không phải là cậu Lý muốn có cổ phần của Bách Thảo Đường hay sao, bốn mươi lăm tỷ đổi được hai mươi phần trăm cổ phần của Bách Thảo Đường”. 

 Lý Dục Thần đang định đồng ý thì Lâm Mộng Đình lại nói: “Ý Bạch gia chủ là có bao gồm thương hiệu Bách Thảo Đường không? Nếu như chỉ có mình y quán thôi thì e là không đáng mức giá đó.” 

 Bạch Kính Đình nói: “Đương nhiên không chỉ y quán. Tôi nói là toàn bộ tập đoàn Bách Thảo Đường, đây là một trong những tài sản quan trọng nhất của nhà họ Bạch, tổng giá trị ước đạt hơn hai trăm tỷ. Bốn mươi lăm tỷ của cậu cộng với năm tỷ tôi thua cậu ban nãy, quy đổi ra được khoảng hai mươi phần trăm”. 

 Lâm Mộng Đình hoàn thành xong nhiệm vụ bèn rúc vào người Lý Dục Thần, ngoan ngoãn không nói gì nữa. Cô hiểu rất rõ thân phận và vai trò của mình, biết lúc nào nên nói, lúc nào không nên nói. 

 Lý Dục Thần gật đầu hài lòng, nhìn về phía Bạch Phương Hưng. 

 “Kính Đình, cháu đã suy nghĩ kĩ chưa?”, Bạch Phương Hưng hỏi: “Có cần bàn với mọi người trong nhà một chút không”. 

 “Chú ba, cháu đã nghĩ kỹ rồi”, Bạch Kính Đình nói: “Cháu có hai mươi phần trăm cổ phần tại tập đoàn Bách Thảo Đường, vậy dùng nó đều cược đi ạ. Nếu thua thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới những người khác của nhà họ Bạch. Hơn nữa, cháu tin chú ba sẽ không thua”. 

 Bạch Phương Hưng gật đầu: “Được, vậy mới giống con trai của Bạch Cảnh Thiên chứ! Cháu yên tâm, chú nhất định sẽ không để tên họ Lý kia chiếm lợi của nhà họ Bạch chúng ta!” 

 Lý Dục Thần nói: “Đã quyết định vậy rồi thì tiếp theo hãy thảo luận xem so như thế nào đi”. 

 Bạch Phương Hưng nói: “Vừa rồi ván đầu tiên, bệnh nhân là cậu chọn, cậu thắng. Ván thứ hai này, tới lượt tôi chọn bệnh nhân, tôi cho cậu xuất thủ trước. Thế nào, cậu có dám không?” 

 Lý Dục Thần hào phóng xòe tay: “Tôi sao cũng được”. 

 Thái độ của anh như vậy khiến người nhà họ Bạch rất giận dữ. 

 “Vậy thì đi thôi!”, Bạch Phương Hưng quay người đi về phía cửa lớn của Bách Thảo Đường. 

 “Khoan đã!”, Lý Dục Thần kêu lên. 

 “Thế nào, hối hận rồi?”, Bạch Phương Hưng quay đầu lại nói: “Hối hận thì nhận thua đi”. 

 Lý Dục Thần chỉ vào mẹ con Đạt Ngõa, nói: “Bọn họ lặn lội đường xa đến đây, mặc dù đã chữa hết bệnh hiểm nghèo nhưng sức khỏe suy nhược, cần được tĩnh dường, chắc Bách Thảo Đường sẽ không bỏ mặc họ đâu đúng không?” 

 Bạch Kính Đình bèn nói với trợ thủ: “Bố trí phòng bệnh cho họ, chăm sóc cho tốt”. 

 Trợ thủ đồng ý, lập tức sai bảo vệ lại đẩy chiếc xe đẩy tay. 

 Bấy giờ, Lý Dục Thần mới đi theo Bạch Phương Hưng vào bên trong. 

 Anh vừa mới đi được hai bước thì chợt nghe sau lưng lại có người gọi: “Xin chờ một chút!” 

 Lại là ông chủ Hầu. 

 Ông chủ Hầu nói: “Vụ đánh cược này lớn như thế, dù sao cũng phải có người làm chứng chứ? Mặc dù tôi không phải nhân vật máu mặt nhưng dù sao tôi cũng đã theo dõi toàn bộ nửa hiệp trước, không muốn bỏ lỡ mất nửa hiệp còn lại”. 

 Lý Dục Thần cảm thấy người này thật thú vị, bèn đáp: “Tôi không có ý kiến gì, Bạch đạo trưởng thì sao?” 

 Bạch Phương Hưng “hừ” một tiếng, không nói câu nào, cứ thế quay đầu bỏ đi. 

 Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình thong thả đi theo. 

 Ông chủ Hầu mừng thầm, đi theo họ vào trong. 

 Đám quần chúng vây xem bị bỏ lại trước cửa, sau một hồi cảm thán, cuối cùng cũng tản đi hết. 

 Chỉ còn lại ông cụ ăn vạ lúc đầu là vẫn còn đứng ngẩn người tại chỗ. 

 Vào giây cuối cùng, ông ta cũng rất muốn đứng ra, đi theo vào Bách Thảo Đường. Nói tới người chứng kiến mọi việc thì ông ta có tư cách làm nhân chứng hơn ông chủ Hầu nhiều. 

 Ông ta thừa hiểu mục đích của ông chủ Hầu, đây là cơ hội tốt biết mấy để tạo quan hệ với những người nhà giàu chứ! 

 Mang theo nỗi buồn bã và hối hận sâu sắc, ông cụ giậm mạnh chân một cái rồi quay người bỏ đi. 

 Mới vừa đi tới góc đường thì bỗng nhiên ông ta la “ối” lên một tiếng, rõ ràng vừa rồi chân đã khỏi rồi, giờ bỗng nhiên lại mềm nhũn ra như thể được nặn bằng bùn, không thể chống đỡ nổi cơ thể. 

 Ông ta ngã bịch một tiếng xuống đất, kêu đau oai oái. 

 Có một chàng trai trẻ đi ngang qua đang định dìu ông ta dậy thì có người chợt nhắc nhở: “Ôi, đừng lại đó, ông ta ăn vạ đấy. Vừa rồi tôi tận mắt nhìn thấy ông ta ăn vạ ở ngay cửa Bách Thảo Đường, bị tóm tại trận, giờ ông ta lại chạy ra đây ăn vạ tiếp đó”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.