Chương trước
Chương sau
 

 Hai chục triệu mua thứ gì đó trị giá hai triệu, nếu ông ta tiếp tục tăng giá, lỡ như Lý Dục Thần phủi mông đi thì ông ta phải làm sao đây? 

 Dám hô không chịu trả tiền trước mặt khách khứa chật kín con phố kia thì thanh danh của Bạch Quân Đường ông ta sẽ đi đời mất. 

 Ông ta cần phải nhận lỗi, rồi tổn thất mấy chục triệu, xong bị người ta mắng tới tấp, sau này còn lăn lội trong giới thế nào nữa? 

 Cho nên ông ta không thể tăng giá nữa, nhưng không tăng thì coi như nhận thua, để tên họ Lý kia được hời, vậy cũng quá ức. 

 Bạch Quân Đường nhìn thoáng qua cái thảm trên xe đẩy rồi lại nhìn sang người phụ nữ kia, tròng mắt đảo tròn, nghĩ ra rồi. 

 “Định bỏ ra hai chục triệu mua cái danh ở thủ đô à? Lầm bầm...”, Bạch Quân Đường cũng nhìn rõ mọi chuyện, hừ nói: “Nhưng vụ mua bán này không phải ai trả nhiều tiền hơn là được, cái chính là thuận mua vừa bán. Chính chủ còn chưa mở miệng đâu, cậu tưởng mình bỏ hai chục triệu là người ta sẽ bán cho cậu à? Cậu tưởng mình là ai?” 

 Nói xong, ông ta tương cười nhìn sang người phụ nữ đang giữ xe đẩy, hỏi: “Chị gái là, xưng hô thế nào đây?” 

 Người phụ nữ vẫn đứng ở đó lắng nghe bọn họ tranh giành, ban đầu còn kinh ngạc nhưng sau bình tĩnh như thường. 

 Người phụ nữ ấy hơi khom lưng, trả lời: “Tôi là Đạt Ngõa, đến từ Tây Tạng, trên xe là con trai của tôi Tang Cát, còn đây là chó của nhà bọn tôi Dochi. Chúng tôi đã gây phiền phức cho mọi người rồi, thành thật xin lỗi!” 

 “Không phiền, không phiền”, Bạch Quân Đường cười to hỏi: “Cô dẫn con trai đến đây để khám bệnh à?” 

 “Đúng thế”. 

 “Từ Tây Tạng đến đây rất xa nhỉ?” 

 “Đúng vậy, chúng tôi đã đi suốt ba năm”. 

 “Ối, vậy quá gian nan rồi! Cô đến đây là do nghe danh tiếng của nhà họ Bạch phải không?” 

 “Ban đầu thì không phải, tôi chỉ nghĩ rằng đất nước mình lớn như vậy, ở thành phố lớn sẽ có rất nhiều người tài ba bèn lên đường cầu y, sau này nghe người ta nói thầy thuốc của Bách Thảo Đường tại thủ đô rất giỏi bèn đến đây xem thử”. 

 Bạch Quân Đường gật đầu nói: “Vậy cô tới đây đi. Nếu Bách Thảo Đường không chữa được bệnh đứa bé này thì chẳng ai chữa được cả. Tôi họ Bạch, Bách Thảo Đường là của nhà họ Bạch bọn tôi. Chuyện khám bệnh cho con trai cô cứ để cho tôi lo”. 

 “Vậy cảm ơn ông”, người phụ nữ ấy liên tục cúi đầu. 

 “Chớ vội cảm ơn, tôi còn có điều kiện này”, Bạch Quân Đường chỉ vào cái thảm trên xe đẩy kia: “Vừa rồi cô cũng nghe rồi đó, chúng tôi đang tranh giành cái thảm trên xe của cô. Dù sao cũng là cô kiếm được tiền, quả thật cái thảm này rất đáng giá. Tôi đoán rằng giá trị của nó khoảng trên dưới một triệu. Vừa rồi tôi cũng nói đồng ý trả một triệu rưỡi để mua nó”. 

 Người phụ nữ vội nói: “Tôi không cần tiền, chỉ cần khám được bệnh cho con tôi thì tôi sẽ tặng thảm cho các vị”. 

 Bạch Quân Đường xua tay bảo: “Ôi, chuyện này sao được! Người không biết còn tưởng tôi lừa gạt cô đấy! Nên là nó có giá bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu. Chỉ cần cô chịu bán tấm thảm đó cho tôi thì tôi sẽ bao thầu chuyện khám bệnh cho con trai cô. Thầy thuốc giỏi nhất Bách Thảo Đường, Bạch Kính Đình, là cháu trai lớn của tôi. Chỉ cần tôi nói một câu bảo nó chữa cho con trai cô là được. Đương nhiên, nếu cô cần tiền không cần con thì có thể tìm bọn họ”. 

 Ông ta chỉ tay vào Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình: “Bọn họ trả giá hai chục triệu đấy. Nhưng mà tôi nhắc cô một câu, miệng bọn họ nói là thế nhưng có lấy nổi hai chục triệu ra không thì tôi không dám cam đoan. Mặt khác, cô hãy nghĩ cho kỹ, nếu không có tôi giúp thì với danh tiếng của Bạch Kính Đình, cả đời này cô không gặp nổi đâu”. 

 Bạch Quân Đường nói xong, phe phẩy cái quạt giấy trong tay, vẻ mặt đầy tự tin. 

 Người xung quanh cũng khe khẽ xì xầm to nhỏ, đoán xem người mẹ trông vô cùng giản dị này sẽ chọn hai chục triệu hay là hai triệu và mạng của con trai mình. 

 “Nếu là tôi thì tôi sẽ chọn hai chục triệu. Có ai không cần tiền đâu chứ? Có tiền thì mời thầy thuốc nào chả được? Bách Thảo Đường không khám thì đến Hiệp Hòa, Hiệp Hòa không khám thì ra nước ngoài”. 

 “Vẫn nên chọn ông Bạch tốt hơn. Nghĩ xem, có lời hứa hẹn của ông Bạch, chắc chắn bệnh của con trai sẽ được chữa trị, còn lấy được một triệu rưỡi nữa, đây chẳng phải vẹn cả đôi đường ư!” 

 “Tôi cũng nghĩ thế, nếu Bách Tháo Đường không khám được thì đi chỗ khác cũng vô ích. Còn về ra nước ngoài, coi cô ta như vậy, biết đâu bị người ta lừa hết hai chục triệu”. 

 “Đúng vậy, trăng ở nước ngoài không tròn! Bách Thảo Đường không chữa được thì thế giới còn đâu chữa được chứ? Trừ phi là thần tiên hạ phàm!” 

 “Con người không thể quá tham lam, thứ đồ kia vốn chỉ trị giá hơn một triệu mà lấy tận hai chục triệu, số tiền đó sẽ coi như là tiền tài bất chính, cẩn thận bị thiên lôi đánh đấy!” 


 “Chuyện chữa bệnh cô cứ yên tâm đi”, Bạch Quân Đường không nhắc lại chuyện tiền bạc nữa mà sai bảo vệ trước cửa: “Các cậu nâng người bệnh vào đi”. 

 Bảo vệ vừa định làm việc thì chợt nghe Lý Dục Thần nói: “Từ đã!” 

 Bạch Quân Đường xoay người nhìn anh, nhẹ nhàng phẩy quạt giấy, chế nhạo nói: “Người ta đều đã nói không cần tiền mà chỉ cần khám bệnh cho con. Thế nào, cậu Lý đây còn muốn dùng tiền ép người à? Cậu tưởng người ở thủ đô chưa từng thấy tiền hay sao!” 

 Lý Dục Thần cười khẩy nói: “Đừng tốn sức nữa, Bách Thảo Đường không chữa được bệnh của đứa bé này đâu”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.