Chị Mai quay đầu lại, cười khẽ, nói: “Không đi được, tôi thua hết tiền trong vòng mấy năm nay rồi”.
“Hả?”. hai người kinh hãi: “Thua hết hả?”
“Phải, tôi đặt cậu Lý ở thủ đô thắng”.
“A Mai, sao bà…”, sư phụ Vinh vỗ đùi thật mạnh.
Trên mặt ông chủ Vương vẫn nở nụ cười thương hiệu đó, nhưng nụ cười lại cứng đờ.
“Bỏ đi bỏ đi, thua thì thua, chúng ta cũng có tiền riêng mà, lấy nó làm vốn rồi đổi chỗ khác mở quán cơm”.
Chị Mai lắc đầu: “Tôi không muốn tránh né nữa. Tôi muốn gặp Liễu Kim Sinh”.
“A Mai…”, ông chủ Vương và sư phụ Vương đều dậm chân: “Thế thì không được!"
Lúc này, Đinh Hương bỗng nhiên từ ngoài cửa đi vào, gọi: “Chị Mai”.
“Đinh Hương, sao em lại tới đây?”, chị Mai hết sức bất ngờ: “Không phải đã nói với em là hôm nay đóng cửa, không cần phải đến làm sao? Hơn nữa cũng đã trễ thế này rồi”.
Đinh Hương nói: “Anh Dục Thần nhờ em gửi lời đến cho mọi người”.
“Cậu ta? Nói gì thế?", ánh mắt chị Mai xuất hiện vẻ mong chờ.
“Anh Dục Thần nói đã xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, cái hẹn ba ngày trước không tính, nhờ mọi người chờ anh ấy thêm vài ngày”.
Chị Mai cũng ngớ người, không biết có nên đồng ý hay không.
Hi vọng vừa dấy lên trong mắt cũng dần ảm đạm xuống, khẽ thở dài.
Sư phụ Vinh không vui nói: “Nó bảo chúng tôi chờ thì chúng tôi phải chờ à, thằng nhóc Lý đó đâu rồi?”
Đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3659927/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.