Chương trước
Chương sau
Chương 1396

Tiêu Sinh là Tông Sư Tiên Thiên đại thành võ hồn, Bắc Đẩu Võ Lâm, ngay cả Vương Sùng Tiên đều vô cùng tôn sùng ông ta. Được Tiêu Sinh tán thưởng, Bạch Phương Hưng bỗng cảm thấy mặt mũi vẻ vang, sinh ra cảm giác hãnh diện.

Lý Dục Thần bất giác lắc đầu, lại thêm một cái đuôi.

Anh không có thiện cảm với Bạch Phương Hưng, có điều hiện tại ông ta đang chủ trì Bạch Vân Quan, còn cần ông ta dẫn đến nơi bế quan của Vương Sùng Tiên, anh ít nhiều vẫn cho ông ta chút mặt mũi.

Lúc này, ông chủ Hầu đột nhiên nhút nhát giơ tay lên: “Tôi… Tôi cũng muốn đi”.

Mọi người lúc này mới nhớ tới còn có một công chứng viên đang đứng đó.

Bạch Quân Đường tức giận nói: “Ông hóng hớt cái gì? Hôm nay ông đã ra đủ nổi bật, đủ để ông đi khoác lác cả đời, còn chưa đủ nghiền? Nhìn họ của những người trong phòng này đi, Tiêu, Lý, Bạch, lại nhìn xem ông họ gì? Có phải là muốn phí công chứng không? Quay đầu tôi sẽ cho chuyển cho ông hai trăm ngàn, mau cút cho tôi!”

Mặt ông chủ Hầu đỏ bừng. Ông ta cũng không biết tại sao mình sẽ lấy dũng khí nói ra câu này, nhưng chính là ma xui quỷ khiến nói ra, giống như lúc ông ta quyết tâm đứng bên phía Lý Dục Thần ở cửa Bách Thảo Đường, đánh cược cuộc đời.

“Ông Bạch, tôi biết tôi họ gì, tôi cũng không cần phí công chứng gì cả”, ông chủ Hầu đáp: “Tôi khá quen thuộc với khu vực Long Môn Thiên Quan và ba sườn núi hoang dã kia, nơi đó có rất nhiều miếu hoang và mộ cổ, tôi đã đi qua rồi. Có lẽ tôi có thể giúp mọi người chỉ đường”.

Lý Dục Thần đột nhiên cảm thấy ông chủ Hầu hơi thú vị, mặc dù có mưu đồ, nhưng đích xác có gan.

Ở Thủ đô, anh không có người thân, không có bạn cũ, muốn xây dựng lại nhà họ Lý cũng cần mấy người tâm phúc. Người ở bên phía thành phố Hoà tạm thời không điều động được, ông chủ Hầu này là người có thể dùng được.

Dù sao thì cũng đã có hai cái đuôi vướng víu, nhiều thêm một cái nữa chẳng sao.

Mặt khác, anh đang nghĩ đến một vấn đề. Tại sao Đạm Đài Ngọc lại chọn miếu hoang tại Long Môn Thiên Quan làm điểm dừng chân?

Nghe ông chủ Hầu nói nơi đó có rất nhiều mộ cổ, anh dường như nghĩ đến điều gì đó.

Nếu Đạm Đài Ngọc đang tìm kiếm gì đó, hoặc nơi đó vẫn luôn là cứ điểm bí mật của ông ta, vậy nó chưa chắc chỉ là một tòa miếu hoang.

Lúc ấy, tác dụng mà ông chủ Hầu có thể phát huy ra có lẽ phải lớn hơn Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc rất nhiều.

Thế là anh liền nói: “Được, ông đi theo tôi”.

Lời nói của Lý Dục Thần khiến mọi người đều ngạc nhiên, không hiểu vì sao anh lại muốn đáp ứng yêu cầu của ông chủ Hầu.

Ngay cả chính ông chủ Hầu cũng không dám tin, đứng nơi đó sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, mặt đỏ ửng, hưng phấn đến luống cuống tay chân.

Ông ta nghe rõ cậu Lý nói “Ông đi theo tôi”, ý nghĩa là chỉ cần ông ta biểu hiện tốt một chút, về sau rất có có hội sẽ đi theo sau bên người cậu Lý. Ông ta dường như đã nhìn thấy một mảnh tiền đồ tươi sáng đang trải rộng ra trước mắt ông ta, tiền đồ như gấm…



Bên trong một tòa miếu hoang sâu trong núi rừng Long Môn Thiên Quan.

Nơi này cách xa khu thắng cảnh, ít người lui tới.

Một con nai bị ném xuống mặt đất miếu hoang, tứ chi nó đã bị bẻ gãy, nằm ở đó kêu rên.

Mặt đất xung quanh loang lổ vết máu, trong góc chất đống rất nhiều xương trắng.

Một người áo đen đi từ bên ngoài tới, trên thân khiêng một cái bao tải to, trong báo có thứ gì đó đang động đậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.