Chương trước
Chương sau
Chương 1326

Nhưng cô vẫn không nhìn ra, vị “Hoàng Đại Tiên” này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao tượng thần bằng bùn mà có thể mở miệng nói chuyện?

Chẳng lẽ thật sự có thần linh nhập thể?

Hiện tại, Lâm Mộng Đình cũng xem như bước vào cánh cửa tu hành, sử dụng thần thức không quá mạnh của cô quét qua tượng thần, lại không phát hiện được điều gì.

Sao cô có thể biết được, đây là pháp chú lần trước Lý Dục Thần làm giúp Hoàng Đại Sơn giấu đi thần khí, tránh bị người khác phát hiện, cho nên dựa vào thần thức, người tu hành không thể phát hiện được, huống hồ thần thức của cô còn rất yếu.

“Đây chính là thần tiên anh muốn mang em đến bái?”, Lâm Mộng Đình hỏi.

“Đúng vậy”, Lý Dục Thần nói: “Tên này rất linh”.

“Tên này?”, Lâm Mộng Đình kinh ngạc nói: “Sao anh lại bất kính thần tiên như thế, cẩn thận khẩu nghiệp”.

Lý Dục Thần chưa kịp lên tiếng, tượng thần đã mở miệng.

“Không sao, không sao, cậu Lý gọi tôi là cái gì cũng được”.

Chợt thấy “Hoàng Đại Tiên” bước xuống khỏi thần đàn.

Gương mặt tượng bùn kia nhiều thêm mấy phần sức sống so với vừa rồi, nhưng toàn bộ cơ thể vẫn lộ vẻ ngốc nghếch.

Lúc này Lâm Mộng Đình mới nhìn rõ, hóa ra thứ đi xuống không phải tượng thần, mà là một “người” khác, bởi vì tượng thần vẫn còn đang yên ổn ngồi trên thần đàn.

Thấy “Hoàng Đại Tiên” xuống thần đàn, đạo cô cũng đứng lên, không hề kinh ngạc hay cung kính với thần tiên hiện hình, ngược lại là rất quen thuộc hỏi thăm.

“Mọi người đều quen biết à?”

“Quen biết, quen biết, vị này là cậu Lý!”, một tay Hoàng Đại Tiên cầm phất trần, một tay vân vê sợi râu dưới cằm, dáng vẻ tiên phong đạo cốt: “Tam Tỷ, còn không mau qua bái kiến cậu Lý”.

Đạo cô được ông ta gọi là Tam Tỷ đi ra từ sau bàn, uyển chuyển cúi đầu nói: “Diêu Tam Tỷ bái kiến cậu Lý”.

Diêu Tam Tỷ ăn mặc quần áo đạo cô, lúc ngồi yên một chỗ thì không nhìn ra, nhưng vừa đứng lên, đạo bào cũng không giấu được dáng vẻ thùy mị, cách đi đứng, phong tư yểu điệu kia.

Lý Dục Thần nhìn thoáng qua Hoàng Đại Sơn, lắc đầu nói: “Ông có biết mình vi phạm quy định rồi không?”

Hoàng Đại Sơn mới vừa rồi còn tiên phong đạo cốt chợt bị dọa đến quỳ bịch một tiếng: “Cậu Lý, tôi không có, thật sự không hề dùng mánh khóe, đều là… đều là hai bên tình nguyện!”

Diêu Tam Tỷ giật nảy mình, đường đường “Hoàng Đại Tiên” sao lại quỳ xuống?

Cô ta cũng là người thông minh, biết Hoàng Đại Tiên quỳ xuống, cậu Lý này chắc chắn có lai lịch không nhỏ, là một nhân vật không thể trêu vào, nói không chừng là thần tiên trên trời.

Thế là, cô ta cũng bùm một tiếng quỳ xuống, nói tiếp: “Cậu Lý cũng đừng trách anh ấy, tôi cũng biết tiên phàm khác biệt, nhưng chúng tôi thật sự là yêu thương nhau. Chẳng phải chuyện xưa còn có Hứa Tiên yêu Bạch nương tử hay sao! Tôi không màng anh ấy là tiên, cũng không màng anh ấy có tiền, tôi chỉ là khâm phục anh ấy! Thích anh ấy! Nguyện ý đời này ở trong miếu phụng dưỡng anh ấy!”

Lời này nói rất khéo léo, Pháp Hải nghe được thì phỏng chừng cũng không nỡ tâm chia rẽ bọn họ.

Hoàng Đại Sơn mỉm cười rất đắc ý.

Lý Dục Thần bất giác mỉm cười, hỏi Diêu Tam Tỷ: “Cô biết ông ta là người gì không?”

Diêu Tam Tỷ đáp: “Anh ấy… Đương nhiên là thần tiên rồi! Có điều, tôi không phải bởi vì anh ấy là thần tiên mới thích anh ấy, tôi cảm thấy anh ấy rất thú vị, thú vị hơn người bình thường nhiều!”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.