Chương 1131
Ông Năm Lôi còn định ghé lại gần hơn, nụ cười trên mặt ông ta trông có vẻ gian ác.
Một con dao găm đột nhiên đè lên cổ ông ta, lưỡi dao lạnh lẽo làm nụ cười của ông ta bỗng chốc trở nên cứng ngắc.
“A Mai, không, sư tỷ, bà làm gì thế?”
Chị Mai cầm dao găm, nói: “Tránh xa bà đây ra!”
Ông Năm Lôi từ từ lùi lại, cổ cách xa mũi dao, ông ta duỗi tay sờ cổ, nói: “A Mai, nhiều năm không gặp nhau, xa lạ như thế làm chi, chúng ta đều là người Lan Môn, nên thân thiết với nhau hơn!”
Chị Mai cười khẩy: “Thành phố Dũng còn có Lan Môn à?”
Ông Năm Lôi cười xấu hổ: “Bà đã đến rồi, thế chẳng phải là có rồi sao! Đi thôi, tôi dẫn bà đi xem sòng bạc của tôi. Nói cho bà biết, Năm Lôi này không giống như ngày xưa nữa rồi, bây giờ tôi chính là vua sòng bạc của thành phố Dũng!”
Ông Năm Lôi dẫn bọn họ đi tiếp vào bên trong, rẽ trái rồi quẹo phải vài lần, cuối cùng mở một cánh cửa giấu trong một góc bí ẩn, bên trong là cầu thang đi xuống tầng hầm.
Chị Mai nhìn Lý Dục Thần, dùng ánh mắt hỏi ý anh có nên xuống không.
Ông Năm Lôi cười nói: “Sao vậy, A Mai, sợ tôi ăn bà à?”
Rồi ông ta lại sáp lại gần.
Chị Mai cực kỳ phản cảm điệu cười của ông Năm Lôi, nụ cười của ông ta làm bà ta cảm thấy ghê tởm.
Lý Dục Thần bước tới, đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3428757/chuong-1128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.