“Bố mẹ và ông nội nhất định rất lo lắng! Ông nội chắc chắn đang mắng bố, mỗi lần lo lắng, ông nội liền mắng bố, bố không dám nói gì, mẹ thì đi nấu cơm. Mẹ nấu món ngon, hâm nóng một bình rượu, ông nội liền hết giận”.
Cô bé cười hi hi nói, giống như bà cô nhỏ lắm lời.
“Ông nội uống rượu thì thích nói nhiều. Ông nội nói, ông từng gặp phải yêu quái, còn gặp được tiên nữ. Ông nội còn nói, cháu là do ông nhặt về, là con của tiên nữ sinh ra. Hi hi, cháu không tin đâu! Ông nội uống nhiều là thích bốc phét!”
Lý Dục Thần không vội ngự kiếm bay đi, mà dắt tay Lam Điền, nghe cô bé kể chuyện, men theo khe nứt đại địa, chậm rãi đi về hướng mặt trời mọc.
Đi chưa được bao lâu, thì nhìn thấy một lớp cỏ khô được trải trên sườn dốc trước mặt, có một người nằm trên cỏ khô.
Họ đi qua xem, chính là cụ Nham Sơn, ông nội của Lam Điền.
Cụ Nham Sơn yên tĩnh dựa ở đó, khuôn mặt khô gày vẫn mỉm cười, mở đôi mắt, quan sát phía trước.
“Ông nội!”
Lam Điền tung tăng chạy đến.
Cụ Nham Sơn lại vẫn nằm im, ngay cả đôi mắt cũng không chuyển động.
Lam Điền lao đến bên người cụ Nham Sơn, lắc mấy cái, gọi: “Ông nội, ông nội!”
Cô bé bất lực ngẩng đầu, nhìn Lý Dục Thần: “Chú ơi, ông nội làm sao vậy?”
Trong lòng Lý Dục Thần bị thương, không nói gì.
Lam Điền dường như hiểu ra điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3370375/chuong-925.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.