Con rồng không tiếp tục tấn công.
Nó gầm thét về phía họ, gầm ra từng trận gió.
Gió sắc như con dao, rạch rách quần áo trên người Lý Dục Thần.
Anh bảo vệ Lam Điền, cố hết sức không để cô bé bị tổn thương.
Con rồng này quá cường mạnh, gần như không có kẽ hở.
Với thực lực hiện tại của anh, vốn không thể nào đánh lại được con rồng này, cho dù lấy hết pháp bảo trên người ra, cũng không có phần thắng.
Trong không gian này chỉ có một hướng, ngay cả trốn cũng vô cùng khó khăn.
Khả năng duy nhất là, chính là xông đến, xông vào trung tâm của con rồng uốn lượn.
Như vậy, hướng tấn công của con rồng sẽ tránh Lam Điền. Nếu không có Lam Điền, Lý Dục Thần có thể liều một phen, thậm chí đánh mở không gian, đưa Lam Điền ra ngoài.
Anh đặt nhẹ Lam Điền xuống, nói: “Cháu ở đây, đứng yên đây, chú xông qua đó, bất kể chú xảy ra chuyện gì, cháu cũng phải mặc kệ, cháu chỉ cần quan tâm một chuyện, là một đường khe nứt giống như lúc chúng ta vào vừa nãy, khi cháu thấy nó lần nữa, có lẽ còn có thể nhìn thấy môt số thứ như khí lưu, cháu men theo dòng sức mạnh đó nhảy ra ngoài. Hiểu ý của chú không?”
Lam Điền hiểu mà như không hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Cô bé biết, lúc này không thể khiến chú hỗn loạn, không được hỏi nhiều.
Lý Dục Thần tin rằng cô bé hiểu được, vì cô bé có linh giác khác với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3369567/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.