Chương trước
Chương sau
Tạ bà bà nói: “Cậu Lý, tuy tôi và các cô gái này không đủ đạo hành, nhưng ít nhiều cũng có thể giúp chút sức lực. Chương môn Âm Sơn Tông Dụng Thế, mấy năm trước đã đến ngưỡng cửa tiên thiên, tu vi vô cùng khủng bố. Cậu Lý chỉ cần chuyên tâm đối phó Tông Dụng Thế, những kẻ khác, giao cho chúng tôi”.

Lý Dục Thần thản nhiên nói: “Không cần đâu”.

Tạ bà bà ngẩn người.

Tạ Hồng Yên tức giận nói: “Con người anh, chúng tôi có lòng tốt đến giúp anh, sao anh lại không biết tốt xấu như vậy!”

Tạ bà bà quát nói: “Hồng Yên, không được vô lễ!”

Lại nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý xin đừng trách, Hồng Yên không có ác ý”.

Lý Dục Thần tỏ vẻ mặt không có gì, cũng không nhìn một cái, chỉ dắt tay Lam Điền đi về phía trước.

Tạ bà bà thở dài nói: “Gúp người là giúp mình, chốc nữa đánh nhau, chúng ta cứ xông lên, phải giảm bớt áp lực cho cậu Lý, để cậu ta dễ đối phó với Tông Dụng Thế”.

“Hừ, chỉ sợ người ta không cần thôi!”, Tạ Hồng Yên nổi nóng trong lòng, trừng mắt trắng, nhìn bóng dáng Lý Dục Thần, càm ràm nói.

Lý Dục Thần đi không nhanh lắm.

Phía trước là chướng khí càng lúc càng dày đặc, xung quanh đều là gió âm gào thét.

Độ ẩm trong không khí bỗng tăng lên, còn nhiệt độ lại giảm xuống băng lạnh.

Lam Điền nhìn thấy rõ ràng bóng người méo mó trong sương xám, còn có từng khuôn mặt người lúc ẩn lúc hiện.

Nếu không phải cầm tay Lý Dục Thần, cô bé chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi.

Sự ấm áp từ trên tay truyền đến làm tiêu tan ý lạnh xung quanh.



Nỗi sợ dâng lên trong lòng, cũng được tiêu tan trong gió xuân giống như hoa tuyết ngày đông.

Họ cùng đi lên một tảng đá nham khổng lồ.

Đi về phía trước nữa đã hoàn toàn không có đường, chướng khí đen xì như ban đêm.

Gió âm gào thét, dường như có vô số oán hồn đang khóc lóc.

Lý Dục Thần dừng lại.

Mộc Niên Phong tiến lên một bước, nói: “Tôi đi gõ cổng núi”.

Lý Dục Thần nói: “Không cần đâu ở luôn đây đi”.

“Ở đây luôn?”, Mộc Niên Phong thấy kỳ lạ nói: “Không lên núi sao?”

“Ai nói tôi muốn lên núi?”, Lý Dục Thần cười nói.

“Không lên núi làm sao….”

Mộc Niên Phong muốn nói, không lên núi là sao diệt được phái Âm Sơn? Nhưng lời đến bên miệng lại thu lại. Ông ta thở nhẹ nhõm, mặc dù ông ta quyết tâm làm người từ đầu, từ đó giải phóng linh hồn của mình, hoàn toàn đào lên lương tri và đáy lòng đã chôn sâu, nhưng muốn ông ta phản bội sư môn, ông ta cũng phải đau khổ vật lộn và gánh nặng tâm lý không nhỏ.

Ông ta tưởng rằng Lý Dục Thần đã thay đổi suy nghĩ.

Vậy thì không lên núi nữa.

Tạ Hồng Yên không nhịn được nói: “Hừ, còn tưởng lợi hại lắm cơ! Vừa nãy chẳng phải bốc phét nói muốn san bằng Âm Sơn sao? Thì ra chỉ là nói khoác!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.