Chương trước
Chương sau
Lý Dục Thần nói: “Hôm qua đến cửa hàng thuốc Bạch Vân khám bệnh, tôi đã chữa khỏi hết rồi. Nhưng hai ngày này chắc sẽ còn có người tái phát”.

Tạ bà bà nói với cô gái áo đen: “Huyền Nguyệt, cô lập tức mang thuốc giải xuống núi, đến trấn Lâm Hoang, chữa cho hương dân”.

Tạ Huyền Nguyệt đáp một tiếng, đi lấy đồ rồi xuống núi.

Tạ bà bà khom người với Lý Dục Thần, nói: “Cậu Lý đã cứu dân chúng Lâm Hoang, cũng thay Bách Hoa Cốc chúng tôi giảm nhẹ tội lỗi, lão thân cảm ơn cậu!”

Lý Dục Thần cũng không khách sáo nói: “Tuy độc rắn của dân chúng đã được giải, nhưng các người vẫn phải chịu trừng phạt”.

Tạ Hồng Yên tức giận nhìn, nói: “Họ Lý kia, bà bà đã hạ mình thấp giọng với anh như vậy, anh còn muốn thế nào? Làm người đừng quá đáng quá!”

Lý Dục Thần lạnh lùng nói: “Hừ, nếu không phải các người chưa từng làm chuyện ác ở Lâm Hoang, chỉ riêng chuyện các người nuôi rắn độc, cắn thương mấy chục hương dân, thì tôi có thể san bằng Bách Hoa Cốc!”

Tạ Hồng Yên nổi giận nói: “Anh dám!”

“Hồng Yên, câm miệng!”, Tạ bà bà quát nói, rồi lại thở dài, nói với Lý Dục Thần: “Cậu nói có lý, lỗi của chúng tôi, chúng tôi phải chịu trách nhiệm. Cậu nói đi, muốn trừng phạt Bách Hoa Cốc chúng tôi thế nào?”

Lý Dục Thần nói: “Cửa hàng thuốc Bạch Vân của nhà họ Diệp trấn Lâm Hoang hôm qua đã đổ sập trong động đất, bố con nhà họ Diệp đã chết, việc chữa bệnh cho dân chúng trấn Lâm Hoang là một vấn đề”.

“Động đất?”, Tạ bà bà ngạc nhiên: “Trấn Lâm Hoang động đất, chúng tôi không thể nào không biết, tối qua, tôi không cảm thấy động đất”.

“Động đất nhỏ”, Lý Dục Thần thản nhiên nói.

“Dân chúng trên trấn thương vong thế nào?”



“Chỉ có cửa hàng thuốc Bạch Vân sập đổ, hai bố con nhà họ Diệp chết”.

“Sao lại vừa khéo như vậy?”, Tạ bà bà như hiểu ra điều gì, nhìn sang Lý Dục Thần nói: “Đời đời nhà họ Diêp hành y, đã cứu tính mạng không ít người, thật đáng tiếc!”

Lý Dục Thần nói: “Chính vì họ đời đời hành nghề y, tích đức, tôi mới giữ lại danh tiếng tốt cho họ”.

Tạ bà bà gật đầu, trong lòng đã đoán được đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi nhiều, chỉ khẽ thở dài một tiếng.

“Cậu Lý, tôi hiểu ý của cậu rồi, cậu muốn bảo chúng tôi đến trấn Lâm Hoang mở y quán, thay thế nhà họ Diệp, chữa bệnh cho dân chúng”.

Lý Dục Thần nói: “Bách Hoa Cốc các người giỏi dùng độc, chắc chắn cũng giỏi dùng thuốc. Học là để sử dụng, bản lĩnh đầy người dùng để treo bầu cứu đời, cũng còn tốt hơn trốn trong núi trồng hoa nuôi rắn”.

Tạ bà bà thở dài nói: “Cậu có điều không biết, tôi đâu phải không muốn vậy, chỉ là chúng tôi và phái Âm Sơn có thù muôn đời, nếu chúng tôi đến trấn Lâm Hoang mở y quán, chỉ sợ chưa đến hai ngày, đã bị người của phái Âm Sơn dỡ biển. Các cô gái của chúng tôi, sợ là cũng rơi vào kết cục chẳng tốt đẹp gì”.

“Phái Âm Sơn sao?”, Lý Dục Thần mỉm cười nói: “Yên tâm đi, sau này sẽ không còn phái Âm Sơn nữa”.

Tạ bà bà kinh ngạc: “Tại sao cậu Lý lại nói vậy?”

“Làm xong chuyện ở đây, tôi sẽ đi diệt phái Âm Sơn”.

Lý Dục Thần nói nhẹ tựa lông hồng, đơn giản như nói chuyện chốc nữa tôi sẽ lên trấn ăn bữa cơm vậy.

Tạ bà bà đầu tiên là ngẩn người, sau đó, lên mặt lộ ra vẻ thất vọng.

Tạ Hồng Yên bên cạnh cười lạnh lùng nói: “Kẻ ngốc nói mơ! Phái Âm Sơn là nơi thế nào, anh tưởng anh là chân tiên Côn Luân chắc? Nói diệt là diệt hả!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.