Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Trong khu nhà chết quá nhiều người, ám khí tiêu tan mới vào ở được. Anh hai tôi đã gọi người làm và bảo vệ trước đây về, lại tìm công ty tu sửa, bảo họ cải tạo một chút, còn phải mời người làm pháp sự”.
“Nghiêm Cẩn đâu?”, Lý Dục Thần lại hỏi.
Lâm Vân nói: “Hôm nay sau khi anh đi, anh ấy vẫn luyện công bên sông, buổi trưa về ăn bát cơm, còn nói gặp anh ở bên sông. Sau đó anh ấy về nhà rồi”.
Lý Dục Thần nhìn Nghiêm Công Nghiệp, hơi do dự, vẫn nói ra; “Khu nhà họ Nghiêm xảy ra chuyện rồi, con trai cả của ông chết rồi”.
Nghiêm Công Nghiệp liền ngẩn người, nếp ngăn trên mặt cứng lại, dường như ruộng nương đóng băng.
Nghiêm Tuệ Mẫn kinh hãi: “Có chuyện gi vậy? Không phải đã qua hết rồi sao?”
Lý Dục Thần nói: “Là cháu sơ suất. Bây giờ đừng nói gì hết, bác gọi điện cho anh trai của bác, xem họ ở đâu. Lâm Vân, cậu xem có thể liên lạc được với Nghiêm Cẩn không đi”.
Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Vân lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi.
Một lúc sau, Nghiêm Tuệ Mẫn tắt máy, nói: “Anh hai chị dâu đi mời hòa thượng làm pháp sự rồi, đang ở chùa Huyền Không”.
Lâm Vân nói: “Em không liên lạc được với Nghiêm Cẩn, anh ấy tắt máy rồi”.
Lý Dục Thần biết sự việc nghiêm trọng, nói: “Rất có thể Nghiêm Cẩn bị người ta bắt rồi”.
“A? Sao lại như vậy?”, Nghiêm Tuệ Mẫn kinh hãi hỏi.
Ngay cả vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3357141/chuong-840.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.