“Ha ha ha…”, Lý Dục Thần bỗng cười lớn: “Sẽ không làm thương đến người vô tội? Những người bị thương vong trong sơn trang Bắc Khê nhà họ Lâm là người thế nào? Đừng nói với tôi họ cũng là đối tượng của các ông trừ yêu diệt ma?”
Trương Đạo Viễn hơi lúng túng nói: “Lúc đó xảy ra sự cố, là hiểu lầm”.
“Hiểu lầm? Một câu hiểu lầm, mười mấy mạng người có thể cho qua ư?”
Lý Dục Thần bỗng nhìn sang Trương Đạo Viễn, trong mắt ý lạnh thấu xương.
Trương Đạo Viễn bị anh nhìn đến phát run, muốn giải thích, lại không biết nói thế nào.
Ông ta nhớ đến lão già mù lưng gù ra tay trước đó, liền đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện người này đã biến mất.
Bỗng nghe có người nói: “Đường đường tu sĩ chính đạo, việc gì phải giải thích với ma đầu, bắt lại là được”.
Liền thấy một đạo sĩ nhảy ra, giơ kiếm trong tay, giết về phía Lý Dục Thần.
Trương Đạo Viễn cách người đó hơi xa, muốn ngăn cản cũng không kịp.
Còn Mao Khuê Sinh cách gần hơn nhưng không có ý ngăn cản, chỉ thản nhiên nhìn.
Đạo sĩ đó xông đến trước người Lý Dục Thần, giơ kiếm chém xuống.
Lý Dục Thần đứng im bất động, đứng ở đó mặc cho hắn chém.
Nhìn thấy kiếm sắp chém lên người Lý Dục Thần, đạo sĩ đó bỗng bất động, dường như hóa đá, chỉ mở to mắt nhìn Lý Dục Thần, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Bỗng nhiên, kiếm trong tay hắn dường như bị ép, dần biến dạng, và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3355969/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.