Chương trước
Chương sau
Tuy không qua lại nhiều với Lâm Thiền Minh, nhưng cả nhà họ Lâm, ngoại trừ ông cụ Lâm Thượng Nghĩa, Lâm Thiền Minh là người khiến Lý Dục Thần kính trọng nhất, cũng cảm thấy thân thiết nhất.

Anh biết rõ hai người Lâm Thiền Minh và Lâm Thượng Nghĩa thân như anh em, bây giờ Lâm Thiền Minh chết, ông cụ còn không biết đau lòng đến mức nào.

Vẻ mặt Lý Dục Thần lạnh như sương giá, sượt một cái đứng bật lên, lớn tiếng nói: “Là ai làm?”

Mấy vệ sĩ báo cáo với Lý Dục Thần và Lâm Thu Thanh tất cả quá trình sự việc.

“Thiên sư lệnh?”

Lý Dục Thần nhìn thi thể của Lâm Thiền Minh, và những người bị thương nằm khắp đất, vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Đám đạo sĩ này, tin lời của Viên Thọ Sơn, không những bố trí ngũ lôi trận đối phó anh ở phủ Thiên Sư, còn truyền ra thiên sư lệnh, phái người đến thành phố Hoà bắt anh.

Bắt anh thì cũng thôi đi, còn có thể nói là hiểu lầm, nhưng trên dưới nhà họ Lâm, thương vong nhiều người như vậy, còn đưa ông cụ Lâm Thượng Nghĩa đi làm con tin.

Đây là cách làm việc của phủ Thiên Sư Chính Nhất ư?

Đây là hành vi chính đạo ư?

Trong lòng Lý Dục Thần lạnh như băng, bỗng nghĩ đến một khả năng.

Nhà họ Lý thủ đô, liệu có phải cũng bị diệt môn như vậy không?

Vì mẹ mình Cung Lăng Yên là thánh nữ ma giáo, tuy chủ động loại trừ ma tâm, bỏ đi ma công, nhưng vẫn không được thông cảm, nên mới có án thảm nhà họ Lý diệt môn trong một đêm?

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Lý Dục Thần như dao cắt.



Phủ Thiên Sư!

Vốn nể mặt tổ sư gia Chính Nhất, không so đo với bọn họ, bây giờ xem ra, mình vẫn nhân từ quá.

Những đạo sĩ này, sống trong thái bình thịnh thế quá lâu, còn không phân rõ trắng đen, là lúc cho họ một bài học rồi.

Lý Dục Thần truyền chân khí cho những người còn có thể sống sót với tốc độ nhanh nhất, và cho uống đan dược giữ mạng, sau đó nói với Lâm Thu Thanh:

“Ở đây giao cho bác, cháu đến Thiên Tinh Quan một chuyến”.

Nói xong kim quang lóe lên, người đã biến mất tại chỗ.

Trong Thiên Tinh Quan, Lâm Thượng Nghĩa bị nhốt trong một phòng đơn nhỏ, do một đạo đồng trông coi.

Trương Đạo Viễn cùng Mao Khuê Sinh uống trà trong phòng khách.

Những tu sĩ khác đến hỗ trợ, có một vài người cảm thấy hành sự không ổn thỏa, hoặc phát hiện sự việc không đúng bèn cáo từ ra về, còn có vài người vì hiếu kỳ muốn góp vui, hoặc là muốn đợi sự việc hết thúc vớt ít lợi ích từ phủ Thiên Sư thì đều ở lại.

Trương Đạo Viễn cẩn thẩn e dè đưa một chén trà cho Mao Khuê Sinh, nói: “Mao sư thúc, hôm nay ở nhà họ Lâm, có phải chúng ta làm hơi quá rồi không?”

Mao Khuê Sinh nhướn mày, hơi giận nói: “Làm sao, ông cũng nghi ngờ phủ Thiên Sư sai sao?”

Trương Đạo Viễn vội vàng phủ nhận nói: “Không không, thiên sư hạ lệnh, đương nhiên sẽ không sai. Nhưng chỉ có một mình Lý Dục Thần là tội đồ, những người nhà họ Lâm đều là người bình thường, tội không đáng chết…”

“Hừ!”, Mao Khuê Sinh cười lạnh lùng một tiếng: “Ở chung với ma, đúng người đúng tội! Còn cả ông, là người phụ trách đạo Nhất Chính ở thành phố Hoà, trên địa bàn của ông, có ma đạo ngang nhiên ra vào khu nhà hào môn, lâu như vậy mà ông cũng không biết, đến khi người ta đến phủ Thiên Sư cáo trạng. Là ông đã thất trách!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.