Chương trước
Chương sau
“Cũng chưa chắc, nếu y tá xinh đẹp, có thể đi xem sao”.

“Đúng đúng đúng, chỉ là không biết có dịch vụ đặc biệt không, tôi thấy dịch vụ y tá của họ trong phim vô cùng tốt”.



Người đàn ông mặc vest tức giận nói: “Đám người Hoa Hạ các người, không hiểu ngành y là một nghề đang được tôn kính sao? Không phải như các người nghĩ!”

“Nhưng đó là do tự các người diễn trong phim, không phải chúng tôi quay”.

“Ông…”, da mặt người đàn ông mặc vest run lên, lại không thể phản bác, chỉ đành mắng nói: “Một đám heo Hoa Hạ! Ma bệnh! Một trăm năm trước các ngươi là ma bệnh Đông Á, bây giờ vẫn là ma bệnh Đông Á! Cho nên các người chỉ xứng đến ‘Bệnh Phu Đường’ khám bệnh!”

Lời của ông ta lập tức kích động người dân phẫn nộ, tức giận.

“Chó Nhật nhà ông thả cái shit gì thế hả!”

“Đúng thế, chó Nhật nhà ông có giỏi thì mở y đạo quán của ông đi, xem ai đến chỗ ông khám bênh, kẻ nào đi, tôi chặn cửa nhà ông, mắng chết hắn!”





Người đàn ông mặc vest cười lớn ha ha: “Đám heo các ngươi, chỉ biết dùng võ mồm. Hồ Sư Ước sắp chết rồi, chỉ có tôi có thể chữa khỏi cho ông ta!” . Truyện Gia Đấu

“Tôi không tin! Nếu ông nói thật, tôi sẽ đến chỗ ông khám bệnh, nhưng nếu ông nói dối thì làm sao?”

“Nếu là giả, tôi rạch bụng tự vẫn!”

Ồ!

Cả hiện trường lập tức sôi sục.

Người Đông Doanh nói cứ như thật, khiến cho mọi người bối rối không biết làm sao.

Người đến đây đều là vì biển hiệu của Đồng Khánh Đường mà đến khám bệnh, mà biển hiệu của Đồng Khánh Đường chính là Hồ Sư Ước.

Nếu Hồ Sư Ước đã ngã bệnh, còn phải dựa vào người Đông Dương này chữa bệnh, truyền ra ngoài, đương nhiên mọi người sẽ ồ ạt đến y đạo quán của ông ta.

“Người của Đồng Khánh Đường đâu? Sao còn chưa giải thích?”

“Đúng thế, gọi ông Hồ ra đây, để tên nhãi này rạch bụng tự vẫn!”



“Chắc không phải ông ta nói thật chứ?”



Người đàn ông mặc vest tỏ vẻ mặt đắc ý.

Ông ta ngẩng đầu nhìn biển hiệu “Thánh Thủ Hạnh Lâm” ở chỗ nhất trong đại sảnh, nháy mắt với gã chốc đầu.

Gã chốc đầu gật đầu, nhảy vụt lên, lập tức nhảy lên xà ngang cao sáu bảy mét.

Trong đám khách có người kêu một tiếng hay.

Cũng có người chỉ trách: “Anh kêu ma quỷ tốt cái gì hả?”

Người đó nói: “Tôi chỉ khen công phu tốt, nếu có người vượt qua anh ta, thì tôi càng hô vang!”

Gã chốc đầu nhún chân trên xà ngang, đưa tay muốn tháo biển.

Đột ngột một bóng hình bay đến, tốc độ còn nhanh hơn anh ta mấy phần, bốp một cái tóm chặt cổ tay của gã chốc đầu, kéo anh ta xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.