“Cô không tin tôi cũng chẳng còn cách nào”, Lý Dục Thần nói: “Cô việc gì chứ phải muốn biết chuyện này?”
“Vì tôi muốn anh cũng điểm hóa tôi”, Tiền Hân Đồng nói.
“Cô cùng muốn xuất gia?”, Lý Dục Thần hiếu kỳ nói.
“Xuất gia hay không, không phải trọng điểm, quan trọng là đổi cách sống khác”.
Tiền Hân Đồng quay người chậm rãi đi men theo con đường đá cuội.
Ánh trăng chiếu lên người cô ta, như khoác lên lụa bạc mỏng.
“Trước đây ông nội từng dạy tôi luyện võ, tôi luôn chống đối, vì tôi cảm thấy những người luyện võ đều thô tục. Họ luyện võ vì cái gì? Luyện được công phu thì đã làm sao? Chẳng phải chỉ lợi hại hơn người bình thường chút thôi sao. Gặp phải người lợi hại hơn mình, vẫn sợ hãi. Từ xưa anh hùng thực sự, không phải vì võ nghệ cao cường, mà là vì tâm tính, vì tấm lòng”.
Lời nói của Tiền Hân Đồng lại khiến Lý Dục Thần có cái nhìn khác.
“Ông nội tôi không biết võ công, cũng không cản trở ông ấy trở thành tộc trưởng của Tiền thị. Nhưng tôi cũng không muốn những điều này, cũng vẫn tục. Tôi muốn thứ không tục”.
Cô ta bỗng quay người nhìn sang Lý Dục Thần.
“Tôi biết anh không phải là người phàm tục, giống như lão hòa thượng Trí Nhẫn. Lần này gặp anh, tôi càng chắc chắn suy nghĩ của mình. So với lần trước, anh càng thoát tục hơn”.
Lý Dục Thần càng kinh ngạc.
Mình trải qua lôi kiếp tôi luyện, thân tâm đã khác. Nhưng sau khi ẩn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3343818/chuong-752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.