Người trẻ tuổi nhìn về phía có âm thanh, hóa ra là lão già xấu xí mắt mù lưng còng vừa rồi, bất giác khịt mũi coi thường.
“Chậc, Tiền Vương bắn thủy triều chỉ là truyền thuyết thôi, ngốc nghếch còn tưởng là thật!”
“Đi thôi, chúng ta cách xa ông ta một chút, ngộ nhỡ bị rơi vào trong nước cũng đừng hòng ăn vạ chúng ta”.
Đỉnh triều đã gần đến, mang khí thế ngàn ngựa lao nhanh, mặt đất chấn động, sấm sét đùng đùng.
Cuối cùng người trẻ tuổi kia cũng cảm nhận được một chút chấn động do triều cường mang tới, ngậm miệng không nói, chuyên chú ngắm nhìn.
Trong đôi mắt trống rỗng đục ngầu của ông lão còng lưng chợt lập lòe tia sáng, nhẹ giọng lên tiếng: “Các người biết vì sao đỉnh triều lại cao đến mấy chục mét không? Đó là bởi vì có giao long bơi ngược sông lên. Các người tưởng Tiền Lưu thực sự bắn thủy triều? Sai rồi, thứ ông ta bắn là rồng!”
Đáng tiếc, trong tai mọi người sớm đã bị tiếng sóng lấp đầy, không ai nghe được lời ông ta nói.
Dù có nghe được, đại khái cũng sẽ chỉ coi là trò cười.
Ông già than nhẹ: “Người này đã qua đời, giờ còn ai có thể bắn thủy triều?”
Dứt lời, ông ta giơ cây gậy đen nhánh trong tay lên.
Bên trong gậy bay ra một sợi khói đen, trôi về phía mặt sông.
Đến trên sông, chờ lúc đỉnh triều tới, làn khói đen kia bỗng đâm thẳng vào.
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng rít gào lấn át tiếng sóng cuồn cuộn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3335041/chuong-737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.