Chương trước
Chương sau
Trong lòng Lý Dục Thần run lên, nghĩ đến mấy trăm đệ tử Yếu Môn đã chết trong đại viện tổng đàn Cái Bang, nghĩ đến lời của Kim Tam Mộc.

Tâm ma của anh lại bành trướng lên.

Gió nổi lên, gào thét trong vùng đất rộng lớn.

Mây đen tập trung trên không trùng dải đất với tốc độ nhanh hơn.

Mưa bão ập đến, mây đen dồn đến.

“Lý Dục Thần, biết bây giờ mẹ anh đang ở đâu không?”, Trương Diễm Diễm đón gió lớn tiếng hỏi.

“Cái gì, cô nói mẹ tôi vẫn còn sống?”, Lý Dục Thần kinh hãi nói.

“Bà ta là thánh nữ Ma giáo, cơ thể thánh nữ, đâu có dễ chết như vậy! Hiện giờ, bà ta bị nhốt ở vùng đất Cửu U, ở đó có rắn Liệt Hỏa, có bọ cạp Hàn Băng. Ban ngày bà ta chịu hình liệt hỏa, ban đêm chịu nỗi đau băng giá, còn phải nhẫn chịu rất nhiều trùng độc gặm nhấm cắn xé…”

Lời của Trương Diễm Diễm nhẹ nhàng phiêu bay trong gió.

“Lý Dục Thần, anh đã hơn hai mươi tuổi, mẹ của anh chịu khổ hai mươi năm. Anh tu hành cái gọi là chính đạo, có lẽ có một ngày có thể trường thọ, còn mẹ của anh lại ở địa ngục chịu nỗi đau mãi mãi! Khi anh sống cuộc sống siêu trần thoát tục, khi anh cưỡi mây đạp gió, anh có từng nghĩ, ở vùng đất Cửu U, có một người phụ nữ đang kêu gọi tên của anh – Lý Dục Thần… Lý Dục Thần…”



“A…”

Lý Dục Thần điên cuồng kêu một tiếng, ôm đầu, chạy xuống.

Gió càng lúc càng mạnh, mây càng lúc càng dày.

Bóng dáng phía xa giống như con thú nằm rạp, há to cái miệng, nuốt chửng từng chút ánh sáng.

Hạt mưa to như hạt đầu rơi xuống.

“Ha ha ha…”

Nhìn Lý Dục Thần quỳ trong mưa, Trương Diễm Diễm phá lên cười.

Cô ta biết mình đã thành công.

Một luồng điện vụt sáng, rơi lên ngọn núi bên cạnh.

Gần như cùng lúc, vang lên một tiếng vang lớn.

Sức mạnh của sấm sét khiến Trương Diễm Diễm run lên, ngừng cười.



Sau đó, lại một tia sét giáng lên một ngọn núi khác, đồng thời vang lên tiếng sấm.

Từng tia sét như vậy giáng xuống liên tiếp, lấy khu vực anh đang đứng làm trung tâm.

Cuối cùng Trương Diễm Diễm phát hiện không đúng.

Cô ta ngẩng đầu nhìn mây đen đè xuống, và sấm sét giáng xuống từ bốn phương tám hướng, kinh hãi nói:

“Lôi kiếp!”

“Anh ta… anh ta… sắp đột phá tiên thiên?”

Bầu trời trên vùng đất dài hoang vu đã bị mây đen che phủ hoàn toàn, không thấy chút ánh sáng nào.

Chỉ có từng đợt sấm sét, không ngừng giáng xuống ngọn núi gần đó.

Cảnh tượng này giống như ngày tận thế sắp đến.

Nhưng Trương Diễm Diễm biết, đây chỉ là bắt đầu, lôi kiếp thực sự còn đang nung nấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.