Lý Dục Thần không phải sợ ảnh ma, mà nghĩ đến một khả năng đáng sợ hơn khác.
Thứ đó chỉ là cái bóng, vô hình vô dạng, chỉ có nhập lên người khác mới có thể gây chuyện ác.
Anh không lo cho Mã Sơn, tuy Mã Sơn nóng tính, tuy thô, nhưng trên người có một luồng khí cuồn cuộn mạnh mẽ.
Cho dù đứng trước sự uy hiếp của cái chết, Lý Dục Thần cũng tin Mã Sơn sẽ không bán linh hồn của mình.
Nhưng Trương Diễm Diễm thì khác.
Trương Diễm Diễm chỉ là một cô gái bình thường, vừa mới gặp chuyện sốc nặng, còn chưa hồi phục, lại bị người ta xâm phạm lần nữa, rất dễ sinh ra tuyệt vọng.
Con người trong tuyệt vọng, linh hồn nhất định sẽ méo mó.
Ảnh ma rất có thể nhân cơ hội nhập vào, chiếm cơ thể của Trương Diễm Diễm.
Nếu là vậy, Mã Sơn cũng gặp nguy hiểm.
Lý Dục Thần cầm một lá bùa, ngón tay kết ấn, miệng đọc thần chú: “Càn khôn vô cực, đuổi theo!”
Trên lá búa phát ra một đường kim quang, khóa chặt ma khí sót lại trong phòng.
Sau đó lá bùa nhẹ nhàng bay đi như con bướm, đi theo mùi này rồi bay ra ngoài.
Lý Dục Thần cũng đuổi theo ra.
Bướm giấy ra khỏi nhà kho, rẽ vào một con đường nhỏ bên cạnh.
Trên hòn đá bên đường, Lý Dục Thần phát hiện vết máu.
Bướm giấy tiếp tục bay, xuyên qua ngoại ô phía Tây thủ đô, về hướng Bắc, ra khỏi Cư Dung Quan, qua Bát Đạt Lĩnh, vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3332034/chuong-723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.