Cho dù lấy hết ra linh đan diệu dược quý giá cất giấu trăm năm của cái bang, phải đến nửa năm một năm, họ cũng đừng hòng hồi phục.
Nhưng không biết thanh niên này đã dùng cách gì, hiện giờ ba người này đang ngồi thiền ở đó, xét từ khí tức trên người họ, dường như đã sắp khỏe lại rồi!
“Cậu là ai?”, Trương Điên nhìn Lý Dục Thần hỏi.
Lý Dục Thần lạnh lùng nói: “Ông không cần biết, vì ông sắp chết rồi. Bắt đầu từ hôm nay, thủ đô không còn cái bang nữa!”
Trương Điên nghe thấy lời này, không nổi giận mà cười.
“Ha ha ha… tên nhóc ở đâu ra lại dám ăn nói ngông cuồng như vậy!”
Ông ta nhìn sang Kim Tam Mộc: “Kim đạo trưởng, nể mặt Bạch Vân Quan, tôi có thể không so đo với ông, cũng có thể thả bạn của ông, nhưng tên nhóc này, tôi không thể tha! Tôi phải lấy máu của hắn tế bái các anh em đã chết của tôi!”
Kim Tam Mộc nghe thấy lời của Lý Dục Thần, cũng hơi kinh ngạc.
Cái Bang thủ đô truyền thừa ngàn năm, sau này, thế lực Bắc Cái sẽ ngầm vượt qua Nam Cái, đâu thể nói không còn là không còn?
Chỉ riêng ở trong đại viện tổng đàn Cái Bang này đã có mấy trăm tên ăn xin.
Huống hồ Trương Điên đã bước vào ngưỡng cửa tông sư, ngay cả mình cũng chỉ có thể đấu ngang bằng với ông ta.
Còn là Trương Điên kiêng sợ Bạch Vân Quan, không dám liều mạng, nếu bị ông ta đánh gần, Kim Tam Mộc cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3331549/chuong-718.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.