Na Mạc Hòa tối sầm mặt, tôi đây mới ám kình đỉnh phong, ông bảo tôi phân tích ba người đã bước vào hóa kình? Nực cười!
“Đạo hành của tôi còn thấp, đâu thể nhìn ra được, vẫn xin bang chủ chỉ giáo”.
Trương Điên mỉm cười, nói: “Võ đạo võ đạo, lấy võ nhập đạo, mới coi là cao thủ thực sự. Còn tông sư, chỉ là vì chạm đến ngưỡng cửa này, mới có thể thoát ra khỏi từ trong võ công tầm thường, đi đến một con đường không có giới hạn”.
“Con đường không có giới hạn?”, Na Mạc Hòa không hiểu: “Còn có người lợi hại hơn tông sư sao?”
“Ông đã nghe nói đến thiện lộ chưa?”, Trương Điên hỏi.
“Thiên lộ?”, Na Mạc Hòa lắc đầu.
“Đồn rằng ở Côn Luân xa xôi, có một thiên lộ. Mục tiêu cuối cùng của mỗi một đời võ đạo tông sư chính là xông vào thiên lộ đó. Còn điều kiện xông vào được thiên lộ, chính là từ võ nhập đạo, từ hậu thiên nhập tiên thiên, nếu không, đừng nói đi vào, ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy con đường đó”.
“Trên thiên lộ, chẳng lẽ là tiên cảnh?”
“Có phải tiên cảnh hay không thì tôi cũng không biết, tôi chỉ biết, trên thiên lộ, là đỉnh phong nhân gian, chỉ có đứng ở dó, mới có thể nhìn cả thiên hạ bằng nửa con mắt, còn tông sư, cũng chỉ là một trong chúng sinh, chẳng khác gì con kiến”.
Trương Điên nói xong, nhìn về phía Tây, lộ ra vẻ mặt vô cùng mong đợi hướng về.
“Tông sư như con kiến?”
Na Mạc Hòa vừa nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3331471/chuong-714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.