Chương trước
Chương sau
“Một chiêu?”, Ngưu trưởng lão nhìn sư phụ Vinh: “Xem ra ông cũng là cao thủ! Các con, ra tay!”

Một đám người bên cạnh ông ta xông đến.

Ông chủ Vương nói: “Sư phụ Vinh, lão già này còn có chút bản lĩnh, cẩn thận chút, đám nhãi con này thuộc về tôi”.

Sư phụ Vinh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Ngưu trưởng lão.

Ông chủ Vương xoay người, xông vào trong đám đông.

Đám người vang lên tiếng gào rú.

Chỉ thấy những chỗ ông ta đi qua, chỉ cần động vào, chạm vào, trên mặt hoặc trên người những người đó có một dấu ấn bàn tay đỏ, giống như que hàn in dấu lên vậy.

“Chu sa chưởng!”

Ngưu trưởng lão vừa nhìn liền cau mày, đập mạnh gậy đánh chó trong tay xuống đất, người đã bay lên, quăng ra bao tải trên vai, như mây đen phủ đến.

Đây cũng là tuyệt chiêu của ông ta, kẻ địch bị bao tải che tầm nhìn, phía sau bao tải chính là gậy đánh chó của ông ta.



Ông ta vừa ra tay, sư phụ Vinh cũng ra tay.

Chỉ thấy sư phụ Vinh lật cổ tay, giữa ngón tay có thêm một lưỡi dao mỏng.

Dao vụt lóe sáng.

Bao tải chia thành hai mảnh, ở giữa lộ ra một đường ánh sáng.

Trong ánh sáng đó, chính là gậy đánh chó của Ngưu trưởng lão.

Sư phụ Vinh không tiến mà lùi lại, bàn tay men theo gậy đánh chó trượt lên trên, lưỡi dao rạch trên gậy phát ra âm thanh chói tai.

Trong chớp mắt, thân hình của hai người lệch nhau.

Tang một tiếng, gậy đánh chó của Ngưu trưởng lão rơi xuống đất, chỉ thấy cổ tay có thêm một vết máu.

Tay trái của Ngưu trưởng lão ôm cổ tay bên phải chảy máu không ngừng, kinh hãi nói:

“Khoái đao Vinh Môn! Tôi nghĩ ra rồi, ông là Vinh khoái đao!”



“Gọi người!”

Ngưu trưởng lão cầm cổ tay nhỏ máu, hét lớn một tiếng.

Vòng vây vang lên tiếng còi hết đợt này đến đợt khác.

Từ một con đường nhỏ ở công viên, có một người khoác bao tải đi ra.

Viên Khả Kiều vui mừng nói: “Tôn trưởng lão!”

Tôn trưởng lão nhìn cô ta một cái: “Tiểu nha đầu nhà cô, lại gây họa cho bang chủ rồi phải không?”

Viên Khả Kiều nói: “Tôi đâu có gây họa, là họ ức hiếp tôi. Ông xem, Ngưu trưởng lão cũng bị thương rồi!”

Tôn trưởng lão nhìn sang cổ tay của Ngưu trưởng lão, bĩu môi nói: “Lão Ngưu, sao lại bị rắn cắn à?”

Ngưu trưởng lão nói: “Ông ta là đồ đệ của Nhất Đao Xuân, Vinh khoái đao”.

Tôn trưởng lão nghe thấy ba chữ “Nhất Đao Xuân”, vẻ mặt liền biến sắc, mới nhìn sang sư phụ Vinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.