“Thượng tiên muốn biết điều gì, tôi sẽ nói cho anh biết tất cả”, chồn vàng vừa lạy Lý Dục Thần, mắt lại đảo quanh.
“Thế thì ta hỏi mi, chuyện ma quái trong tòa nhà này có phải do mi đang giở trò không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Hà hà, phải, là tôi, nhưng tôi không hại người”, chồn vàng nói.
“Giả ma dọa người mà còn nói không hại ai hả!”, Lý Dục Thần lạnh lùng nói.
Chồn vàng hoảng sợ, nằm dài xuống đất dập dầu với Lý Dục Thần.
“Thượng tiên tha mạng! Do tôi muốn hù dọa những người đó, để họ cút đi, tôi có một nơi yên tĩnh. Thượng tiên, tôi nói thật đấy, nếu có nửa câu lừa dối thì sẽ bị trời đánh!”
Nó vừa dập đầu vừa thề thốt, đầu đập xuống thì cái mông đột nhiên thả rắm.
Rắm vừa nổ thì không khác gì quả bóng bay nổ ầm một cái.
Trong nháy mắt, làn sương màu vàng nhạt đã tràn ngập nửa sân.
Lý Dục Thần vội vàng lấy áo ra che, hăng hái lùi về phía sau bên ngoài giàn hoa, mới thoát khỏi làn khói thối này.
Dù vậy, mũi anh vẫn ngửi được cái mùi thối không sao tả nổi.
Lý Dục Thần buột miệng mắng thầm: Má, quên mất con này có thể thả rắn thối!
Thả rắm chính là một thủ đoạn bỏ trốn đặc biệt của loài chồn vàng này, loại thành tinh như con này thì rắm đánh ra còn ghê gớm hơn, một khi dính phải thì mùi thối đó dính trên người một năm chưa chắc đã hết.
Chồn vàng tranh thủ lúc Lý Dục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3323763/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.