Chương trước
Chương sau
Anh và Mã Sơn thường xuyên nằm nhà Đinh Hương xem tivi, vì xem hoạt hình, còn quên cả ăn cơm, còn bị ông nội đánh đòn.

Trò chơi mèo và chuột vẫn luôn diễn ra, mãi mãi cũng không ngừng.

Anh lại nhớ đến ác ma ghé thân trên người Viên Thế Kiệt.

Ai là mèo, ai mà chuột đây?

Chỉ là một so sánh nhỏ, Lý Dục Thần định thần lại, cười nói: “Có thể trụ được hai tháng là được. Hai người yên tâm, lúc nào không rụ được, tôi sẽ ra tay”.

Lang Dụ Văn không hỏi nhiều, chỉ nhìn anh một cái. Ánh mắt có vẻ hiếu kỳ, có kỳ vọng, đương nhiên, cũng có tin tưởng.

Tuy Lâm Thu Thanh nghi hoặc nhiều hơn, nhưng cũng không hỏi nhiều, xảy ra nhiều chuyện như vậy, tương lai của nhà họ Lâm cũng chỉ gửi gắm vào cậu con rể này thôi

Thậm chí ông ta hơi lo lắng, dù sao danh phận con rể này vẫn chưa chính thức, Lâm Mộng Đình và Lý Dục Thần mau chóng kết hôn, dù sao dựa vào một tờ giấy hôn ước đó thì có bao nhiêu sức ràng buộc chứ? Lỡ như ngày nào đó con rể thay lòng, nhà họ Lâm chẳng phải sẽ nguy hiểm ư?

Nghe báo cáo kinh doanh mang tính tượng trưng, Lý Dục Thần đi thăm Lâm Thượng Nghĩa, ông cụ nhà họ Lâm.

Hiện giờ khuôn mặt Lâm Thượng Nghĩa đã hồng hào rạng rỡ, tinh thần phơi phới.

Nhìn thấy Lý Dục Thần, liên tục khen thuốc thật linh nghiệm.

“Dục Thần à, tôi cảm thấy lại trở về hồi trẻ, bây giờ cho dù có con hổ, tôi cũng dám đi liều một phen! Ha ha ha…”

Lâm Thượng Nghĩa cười hào sảng.

Người nhà họ Lâm cũng đều rất vui.



Chỉ có Lý Dục Thần biết, Lâm Thượng Nghĩa không còn nhiều thời gian.

Bây giờ ông cụ hoàn toàn dựa vào dược lực của đan Hồi Nguyên, và chân khí của Lý Dục Thần truyền vào trong cơ thể của cụ ấy.

Lý Dục Thần đã hứa với Lâm Thượng Nghĩa, nhất định sẽ cho ông cụ nhìn thấy khoảnh khắc anh và Lâm Mộng Đình đính hôn.

Nghiêm Tuệ Mẫn đích thân xuống bếp, làm một bàn ăn thịnh soạn đầy đủ thanh đạm.

Lý Dục Thần và nhà họ Lâm cùng vui vẻ ăn một bữa, ngay cả Lâm Vân cũng được gọi về, cũng coi là cảm nhận được một chút thoải mái và vui vẻ trong không khí căng thẳng nhiều ngày.

Trong bữa ăn, Lý Dục Thần phát hiện Trần Văn Học thích góp vui không đến, bèn hỏi Lang Dụ Văn.

Lang Dụ Văn nói Trần Văn Học về Thân Châu rồi, lúc đi hình như rất gấp, có lẽ là chuyện gia đình.

Lý Dục Thần cũng không nghĩ nhiều, nhưng Lang Dụ Văn không biết cố ý hay vô tình nhắc một câu:

“Đừng thấy anh Trần bình thường cười hi hi ha ha, thực ra rất cố gắng đấy. Chẳng còn cách nào, xuất thân con bà hai mà, địa vị ở nhà họ Trần không bằng các cậu khác”.

Lý Dục Thần ngẩn người.

Xuất thân con bà hai?

Chẳng phải là con riêng sao?

Lang Dụ Văn hình như nhìn ra điều nhi hoặc của Lý Dục Thần, nói: “Mẹ của Văn Học không gả vào nhà họ Trần, hồi nhỏ Văn Học ở cùng mẹ, sau này mới được ông cụ Trần nhận về. Mẹ anh ta đến nay vẫn không chịu gả vào nhà họ Trần”.

Cuối cùng Lý Dục Thần đã hiểu tại sao Trần Văn Học luôn không chịu thua, hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài bất cần đời của anh ta, thì ra là vì mẹ anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.