Viên Thế Kiệt tự hỏi câu nói này, ánh mắt lộ ra vẻ ngây ngốc.
“Đúng, cứ như vậy, cậu phải tự trải nghiệm loại cảm giác này, kính dâng… Chân thành kính dâng…, cậu phải tin tưởng, tất cả những gì mà cậu nỗ lực đều đem đạt được hồi báo to lớn, tôi sẽ thành người dẫn dắt linh hồn của cậu, dẫn cậu đi về hướng bỉ lý tưởng, thu hoạch được sự bất tử…”
Tiếp theo, cái bóng kia đột nhiên bay lên khỏi trên ghế sô pha, nhào về phía Viên Thế Kiệt.
Viên Thế Kiệt run lên vì lạnh, ánh mắt đờ đẫn trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, mỉm cười giảo hoạt.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân và tiếng đập cửa.
“Vào đi”.
Quản gia đẩy cửa đi vào, nói: “Thế Kiệt thiếu gia, mọi người đã đi đến chỗ lão gia rồi, bảo cậu cũng đến đó”.
“Tôi biết rồi”, Viên Thế Kiệt nhìn quản gia một chút, nói, “Ông đi xuống trước đi, tôi sẽ đến ngay lập tức”.
Quản gia khom người lui ra ngoài.
Ông ta luôn cảm thấy hôm nay Thế Kiệt thiếu gia có chút không đúng lắm.
Về phần không giống đúng chỗ nào thì ông ta lại không nói ra được.
Lý Dục Thần đứng ngoài cửa lớn, nhàn nhã chờ đợi.
Đương nhiên anh có thể trực tiếp xông vào, giống như lúc trước dẫn Lâm Vân đánh vào nhà họ Triệu vậy.
Nhưng hôm nay anh không muốn phí sức, cứ để người nhà họ Viên tự mình ra đi, dù sao cũng nên vả mặt từng bước từng bước, bọn họ mới có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3316861/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.