Chương trước
Chương sau
Lúc này, Lý Dục Thần mới nhìn về phía đội trưởng đội bảo vệ, ánh mắt lạnh như băng.

Đội trưởng đội bảo vệ bỗng nổi da gà khắp cả người.

Bảo vệ nhà họ Viên đều được chọn lựa tỉ mỉ, không nói đến võ công cao bao nhiêu, ít nhất cũng đều luyện qua, bình thường một bảo vệ đánh mấy người không thành vấn đề. Nhưng trước mặt người trẻ tuổi kia, bọn họ còn chẳng có cơ hội đến gần người.

Ít nhiều đội trưởng đội bảo vệ từng gặp qua việc đời, biết mình đụng phải khối xương cứng, nói: “Cậu, cậu rốt cuộc là ai, đến tìm ai, có việc gì, tôi đi thông báo một tiếng”.

“Được, anh đi thông báo đi”, Lý Dục Thần cười lạnh đáp: “Tôi tên là Lý Dục Thần, nói cho Viên Thế Kiệt, đừng làm rùa đen rút đầu nữa, nếu không ra, tôi sẽ san bằng nhà họ Viên”.

“Hít hà…”, đội trưởng đội bảo vệ hít ngược một hơi khí lạnh: “San bằng nhà họ Viên? Tên kia, cậu cũng quá ngông cuồng rồi đi!”

Lời này thì anh ta không dám đi thông báo. Thân là đội trưởng đội bảo vệ, anh ta có trách nhiệm bảo hộ nhà họ Viên, nếu cứ thế chạy vào truyền lời, nói không chừng sẽ không còn cơ hội đi ra nữa.

“Các anh em, cầm vũ khí, mọi người cùng nhau xông lên!”

Anh ta tàn nhẫn ra lệnh.

Các nhân viên bảo vệ cầm vũ khí xông lên như ong vỡ tổ.

Nhưng kết quả vẫn giống với mấy người bảo vệ vừa nãy, ngay cả cơ hội gần người còn chưa có đã ngã xuống, từng người nằm trên mặt đất kêu rên.

Lý Dục Thần nhìn đội trưởng đội bảo vệ, cười hỏi: “Còn không đi thông báo sao? Có cần tôi ném anh vào trong không?”



Đội trưởng đội bảo vệ dọa sợ, bắp chân run rẩy, không nghe sai khiến.

“Tôi, tôi… đi, tôi đi thông báo!”

Anh ta quay người, lảo đảo chạy vào bên trong khu biệt thự.

Viên Nãi Minh vừa mới chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy giọng nói giữa bầu trời đêm, ông ta trở mình, ngồi dậy khỏi giường.

Ông ta hoảng sợ, đổ mồ hôi lạnh khắp người. Hỏi phu nhân nằm bên gối xong, ông ta mới tin tưởng vừa rồi mình không phải nằm mơ.

Viên phu nhân giúp chồng Viên Nãi Minh mặc quần áo tử tế, hơi lo âu hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có phải Tiểu Kiệt gây chuyện ở bên ngoài, đắc tội người khác không?”

Viên Nãi Minh trấn an bà ta: “Yên tâm đi, Thế Kiệt có thể gây chuyện gì chứ, dù có đắc tội người khác thì sao, tại Tiền Đường, nhà họ Viên chúng ta còn sợ đắc tội với người?”

Viên phu nhân thở dài đáp: “Chính bởi vì nhà họ Viên không sợ đắc tội nên tôi mới lo lắng Tiểu Kiệt làm ra chuyện khác người. Ông đấy, cũng nên quản thúc con chặt vào, đừng quá nuông chiều con. Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, ngộ nhỡ đắc tội thế gia thủ đô thì phải làm sao bây giờ?”

Hai người cùng nhau đi xuống phòng khách.

Quản gia đã đứng chờ ở đó.

Viên Nãi Minh hỏi quản gia: “Biết là chuyện gì chưa?”

Quản gia trả lời: “Tôi đã gọi điện thoại hỏi qua rồi, bảo vệ nói ngoài cổng chính có một người trẻ tuổi hô hào muốn gọi Thế Kiệt thiếu gia ra ngoài tâm sự. Thoạt nhìn giọng điệu không quá thân thiện, đội bảo vệ đã ra ngoài xử lý”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.