Cô ta hằm hằm dậm chân, hét nói: “Lý Dục Thần! Đồ khốn! Anh sẽ phải hối hận!”
Nhưng, chỉ có giọng của cô ta, cùng với gió trời Ngô Sơn, vang vọng khắp trong rừng núi đầu thu.
Lý Dục Thần sớm đã đi ra khỏi cửa nhà họ Tiền, biến mất trong sắc đêm.
Trên bầu trời có vầng trăng chiếu sáng Tiền Đường, trải khắp núi non đều là ánh trăng.
…
Lý Dục Thần rời khỏi sơn trang Ngô Việt, giữa đường gọi điện cho Lâm Mộng Đình, được biết họ đã về trường học bình an, anh mới yên tâm.
Họ đã về trường, cũng không cần đi xem nữa, cũng không thể sống trong trường, ngày ngày bảo vệ bên cạnh họ.
Lý Dục Thần dặn dò mấy câu, bảo Lâm Mộng Đình và Đinh Hương đừng hoang phí tu hành, mỗi ngày đều phải kiên trì ngồi thiền luyện công.
Tắt máy, anh định đến quán bar Hương Thảo tìm Mã Sơn.
Đã muộn như vậy rồi, Mã Sơn cũng không gọi điện hỏi, xem ra là vẫn đang trò chuyện rất vui vẻ.
Lý Dục Thần không khỏi bật cười, nghĩ đi sớm liệu có làm phiền đến Mã Sơn không, nên dứt khoát đi chầm chậm.
Anh rẽ vao một khu nhà dẫn cổ xưa bên cạnh.
Nơi này đều là tòa nhà cũ thời Minh Thanh, tuy dân cư kiểu cũ hai bên được cải tạo thành hàng quán kinh doanh, nhưng vẫn giữ được hơi thở nho nhã. Cửa ngõ trong sắc đêm vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ được tiếng thở của mình.
Ánh trăng chiếu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3311283/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.