Từ Hiểu Bắc nghe không hiểu câu nào của Lý Dục Thần cả, tên nhãi này có phải bị điên rồi không thế?
Người xung quanh đều cười cợt.
“Chậc, đây là ăn bám đến nỗi não úng nước phải không?”
“Không đúng, chắc là nhặt đồng nát nhiều quá nên đầu óc bị ô nhiễm rồi!”
“Ê, cậu Từ bảo là anh không đủ tư cách chứ không phải cậu Từ không đủ tư cách, anh hiểu nhầm rồi”, có người cảm thấy đầu óc Lý Dục Thần có vấn đề nên cố tình nhắc nhở.
“Tôi không nhầm”, Lý Dục Thần còn chân thành trả lời lại.
Anh chân thành như vậy lại khiến người ta càng thêm chắc chắn anh bị điên rồi.
Cả người Chung Thần nhếch nhác, mắt lóe lên tia ác độc, cười bảo: “Anh Lý à, anh là con rể nhà họ Lâm, còn đây là cậu chủ của nhà họ Từ, đây không phải là câu đối mà nó cũng không phải vế đối đúng”.
“Chủ tịch Chung à, câu nói cao siêu như vậy người ta nghe không hiểu đâu!”
“Đúng thế, giải thích cho một thằng ngu làm gì”.
Mọi người đều cười ồ lên, nhưng Từ Hiểu Bắc cười không nổi.
Gã chẳng có ân oán hận thù gì với Lâm Mộng Khanh hay học sinh Nam Giang cả, hôm nay tới đây hơn thua chỉ vì sĩ diện mà thôi.
Bây giờ chuyện đã thành như thế, gã còn bị một thằng điên chế nhạo, mặc kệ Lý Dục Thần điên thật hay giả điên thì lần này mặt mũi của gã cũng mất hết rồi.
Người Nam Giang có thể cười nhưng gã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3304340/chuong-576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.