Chương trước
Chương sau
“Đúng thế”, Phùng Thiên Minh thở dài: “Ở tỉnh Nam Giang có ai mà dám không nể mặt nhà họ Tiền chứ!”

“Ông Khôn có địa vị rất cao ở nhà họ Tiền hả?”, Châu Na hỏi.

“Rất cao, rất cao!”, Phùng Thiên Minh lặp lại hai lần, chợt bảo: “Nếu có cơ hội, nhớ làm thân với thằng nhóc này”.

Châu Na thừ người ra, sau đó lập tức hiểu ý của Phùng Thiên Minh, chị ta không khỏi hơi thất vọng, nhưng lại không cầm lòng được mà trông chờ.



Đám người Trương Nhất Bình còn đang đợi ở ngoài quán bar, thấy Lâm Mộng Đình đi ra, họ vội vàng đi tới.

“Mộng Đình, may nhờ em có máu mặt, có thể cứu người khỏi tay chú Minh, quá giỏi!”, Trương Nhất Bình giơ ngón cái lên khen. . Đam Mỹ H Văn

“Đúng đó, Mộng Đình là ai chứ, cô cả nhà họ Lâm cơ mà, ở thành phố Hòa có ai lại không chịu nể mặt người nhà họ Lâm chứ”, Diêu Lệ Lệ cũng nịnh hót.

“Đinh Hương, em có sao không?”, Chu Húc lại gần quan tâm hỏi: “Lần này may mà nhờ có cô Lâm, không thì em sẽ thảm lắm đấy”.

Sau đó anh ta nhìn sang Lý Dục Thần và Mã Sơn: “Hai ông tướng các cậu còn phải để phụ nữ đi cứu mình, thật mất mặt!”

“Các anh nói đủ chưa?”, Lâm Mộng Đình lạnh mặt: “Ai mất mặt mà không tự biết sao?”

Chu Húc đỏ mặt, quay sang nhìn Trương Nhất Bình.

Vẻ mặt của Trương Nhất Bình hơi khó coi, hôm nay đúng thật là đã mất sạch thể diện rồi.



Nhưng cho dù có lần sau, bảo anh ta bốp chát lại Lưu mặt sẹo hay đi cầu xin chú Minh, anh ta vẫn không dám.

Trương Nhất Bình nhìn Lý Dục Thần, cảm thấy cái tên này đúng là đồ sao chổi.

“Chúng ta về thôi”.

Anh ta muốn mau mau tránh xa đồ sao chổi này.

Sau này tìm cách dỗ Lâm Mộng Đình sau, làm cô vui lên là cô sẽ quên chuyện hôm nay thôi.

Nhưng Lâm Mộng Đình lại đáp: “Các anh đi trước đi, tôi đưa Đinh Hương về nhà”.

Đương nhiên Trương Nhất Bình sẽ không đồng ý, anh ta nói: “Không được, Mộng Đình, hôm nay tụi anh rủ em đi chơi, em đi một mình anh không yên tâm, ngộ nhỡ có chuyện gì, anh cũng không tiện ăn nói với chú Lâm nữa”.

“Không cần anh nói gì với bố tôi đâu”, Lâm Mộng Đình lạnh lùng đáp.

Một tên đàn ông không có trách nhiệm như anh ta, sao cô có thể thích cho được?

So với anh ta, cô càng thích Lý Dục Thần và Mã Sơn hơn.

Hai người họ không có gia thế và địa vị cao sang nhưng lại dũng cảm, sẵn sàng bất chấp cả gian nguy vì em gái của mình.

Đôi khi cô cũng khá hâm mộ Đinh Hương vì có hai người anh chăm sóc cho.

Lâm Mộng Đình dứt khoát bắt một chiếc xe, bảo Đinh Hương, Lý Dục Thần và Mã Sơn cùng lên xe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.