Chương trước
Chương sau
Lý Dục Thần nói: “Sao, ông muốn cướp à? Một viên đá hai nghìn tệ mà ông cũng cướp, nói ra không sợ người khác cười nhạo ư?”

“Hai nghìn tệ?”, Lại Sĩ Công cười to: “Ranh con, cậu có biết cậu đang cầm gì trong tay không? Cậu có biết biến nó thành bùa Phật sẽ kiếm được bao nhiêu tiền không?”

Nghe đến bùa Phật, cuối cùng Lý Dục Thần cũng xác định được lai lịch của Lại Sĩ Công.

Châu Na nói nhà họ Tra có qua lại với thuật sĩ Nam Dương, Lại Sĩ Công chính là người Nam Dương.

Chắc chắn ông ta chính là thuật sĩ Nam Dương.

Thuật sĩ Nam Dương am hiểu các tà thuật như thuật Giáng Đầu, nuôi cổ trùng.

Thật ra cả Ngũ Độc và Giáng Đầu đều là cổ thuật bắt nguồn từ vùng biên giới Vân Nam Tứ Xuyên, mà cổ thuật bắt nguồn từ vu thuật.

Truyền thừa cổ thuật và vu thuật vốn là của Huyền Môn chính tông, tiếc là sau đó dần bị biến chất trong lúc lưu truyền, bị rất nhiều tà ma ngoại đạo sử dụng.

Khi truyền đến Nam Dương, vì không có chính đạo bảo vệ nên biến thành tà thuật.

“Được bao nhiêu tiền?”, Lý Dục Thần nói theo cách phát âm của ông ta.

“Ranh con, cậu gây chuyện à?”

Lại Sĩ Công phẫn nộ.

“Đừng tưởng trên người có mấy là bùa là giữ được mạng của cậu”.

Dứt lời, ông ta nhất tay, một ánh sáng màu đen bay ra.

Lý Dục Thần thấy rõ ràng đó là một con rết.



Lại Sĩ Công mặc áo tay ngắn, cho nên con rết không phải bay ra từ trong tay áo của ông ta.

Như thế chỉ có một khả năng là con rết bay ra từ trong cánh tay của ông ta, nói cách khác đây là cổ trùng bản mệnh được ông ta nuôi bằng máu tươi của mình.

Lý Dục Thần cười khẽ, ngón cái đặt lên trên ngón giữa, đầu ngón tay xuất hiện một tia sáng lớn bằng hạt đậu, sau đó anh bắn nhẹ một cái.

Tia sáng này lập tức bay đi, va chạm với tia sáng màu đen đang bay tới của Lại Sĩ Công.

Trên không trung có ánh sáng nổ tung, loé lên rất nhiều tia điện nhỏ.

Lại Sĩ Công kinh ngạc: “Chỉ Tiêm Lôi! Rốt cuộc cậu là ai?”

Sau lời ông ta nói, con rết rơi xuống đất, một làn khói xanh bốc lên, nó giãy giụa mấy cái rồi chết.

Phụt…

Lại Sĩ Công phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Lý Dục Thần một cách khó tin, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Lý Dục Thần chậm rãi đến gần.

“Tôi vốn không định giết ông, nhưng ông ra tay quá tàn nhẫn, nếu chúng tôi chỉ là người bình thường thì e rằng kết cục của chúng tôi bây giờ còn đáng sợ hơn cả chết”.

“Ông biết dị thuật, vốn nên thuận theo ý trời, thay trời hành đạo, nhưng ông lại dựa vào tà thuật giết người vô tội, ông đáng chết vì tội ác mình đã gây ra”.

“Nếu ông đã học nghệ ở Nam Dương thì nên ở lại Nam Dương, vào trong nước mà còn ngông cuồng như thế, thật sự cho rằng nước tôi rộng lớn như thế không có ai làm gì được ông à?”

“Hôm nay, tôi sẽ cho ông biết cái gì mới thật sự là tiên thuật!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.