Chương trước
Chương sau
“Tôi đâu phải bọn bịp bợm giang hồ, tôi lấy cờ thi đua của ông để làm gì?”

“Thế cậu muốn sao?”

Lý Dục Thần nghĩ ngợi rồi đáp: “Ông làm cho mình một lá cờ thi đua là được, ghi trên đó ‘tôi là lang băm’”.

Viện trưởng Diêu tức tối nhưng lại không tiện nổi đoá trước mặt người nhà họ Lâm, ông ta bèn khịt mũi, không nói thêm gì nữa.

Giáo sư Tôn ở cạnh đó bảo: “Chàng trai, nếu cậu chữa khỏi tôi sẽ bái cậu làm thầy”.

Trưởng khoa Chung đến từ Thân Châu cũng lên tiếng: “Tính thêm tôi nữa, nếu cậu có thể chữa khỏi, tôi cũng bái cậu làm thầy luôn”.

“Hai ông nói thật chứ?”, Lý Dục Thần cười hỏi.

Anh cảm thấy hai người này đỡ hơn Viện trưởng Diêu, mặc dù họ cũng không tin anh, nhưng ít ra thái độ cũng chân thành, rõ ràng bái làm thầy vẫn có thành ý hơn trao cờ thi đua nhiều.

Hai vị chuyên gia đồng thanh đáp: “Tất nhiên là thật rồi”.

Bà Lâm Nghiêm Tuệ Mẫn ở phía bên kia cười khẩy một tiếng, thề thốt: “Lý Dục Thần, nếu cậu thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ nhà tôi, tôi sẽ tự tay quét bụi ngoài cửa nhà họ Lâm rồi đón cậu vào nhà, sau đó châm trà rót nước xin lỗi cậu”.

Lý Dục Thần cười, điều kiện này được đấy.

Trong phòng bệnh, Lý Dục Thần đang đứng trước giường.

Lâm Thiền Minh đứng bên cạnh anh, chỉ cần anh có hành động khác thường nào, ông ấy sẽ có thể ra tay ngăn cản ngay lập tức.

Người nhà họ Lâm, Viện trưởng Diêu và hai vị chuyên gia đều đứng đằng sau nhìn anh.



Lâm Thượng Nghĩa nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đã ở trong trạng thái hôn mê.

Cho dù đang hôn mê, ông ấy vẫn nhíu mày thật chặt như thể đang rất đau đớn.

Lý Dục Thần nhẹ nhàng đặt tay lên mạch của Lâm Thượng Nghĩa.

Mạch đang rất yếu.

Một tia linh lực được truyền vào trong mạch, chạy dọc theo kinh mạnh ở cánh tay đến khắp toàn thân Lâm Thượng Nghĩa.

Mặt Lý Dục Thần khẽ biến sắc.

Đây là sách Đinh Đầu Tiễn!

Thảo nào hồn lực của ông cụ lại càng ngày càng yếu.

Chỉ là sách Đinh Đầu Tiễn này cần Bát tự của người già, người làm phép sẽ chuẩn bị bàn thờ và ghim người rơm lại, viết họ tên và Bát tự của người khác lên người rơm, sau đó cố định linh hồn bằng bùa rồi niệm chú mỗi ngày, còn phải bắn tên vào người rơm, bảy ngày sau linh hồn của người bị nguyền rủa sẽ lìa khỏi xác.

Đây là pháp thuật cổ vu, tại sao nó lại xuất hiện ở đây?

Lẽ nào Cổ Vu Môn lại xuất hiện?

Trước khi Lý Dục Thần xuống núi, sư phụ Vân Dương Tử đã dặn anh phải chú ý đến động tĩnh của vu ma.

Không ngờ vừa đến thành phố Hòa đã có manh mối về Cổ Vu Môn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.