Không phải trong lúc hôn mê Lâm Thượng Nghĩa không có cảm giác gì với bên ngoài, cụ cũng đã nghe thấy cuộc đối thoại ồn ào trước đó.
“Là cháu ạ”, Lý Dục Thần đáp.
“Không ngờ vẫn là cậu cứu cái mạng già này của tôi”.
Không biết Lâm Thượng Nghĩa nhớ đến chuyện gì đó, cụ bật cười vài tiếng rồi ho khan.
Lý Dục Thần bấm vào huyệt Chiên Trung trên ngực cụ ấy, sau đó đưa một luồng chân khí vào.
“Ông vẫn chưa khoẻ hẳn, bây giờ còn đang rất yếu, tốt nhất là nói ít thôi ạ”.
Lâm Thượng Nghĩa cảm thấy ngực mình ấm áp và dễ chịu hơn rất nhiều.
Cụ gật đầu: “Ừm, tôi nghe theo lời cậu”.
Lý Dục Thần đứng dậy dặn người nhà họ Lâm: “Để ông cụ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ kê một đơn thuốc cho mọi người đi lấy thuốc”.
Nói xong, anh bước ra khỏi phòng bệnh.
Người nhà họ Lâm và ba vị chuyên gia cũng đi ra ngoài theo, chỉ để Lâm Thiền Minh ở lại với ông cụ.
Ra đến phòng khách ở ngoài, Lý Dục Thần ngồi xuống trên ghế.
Người nhà họ Lâm và mấy vị chuyên gia đều đứng.
Họ cũng không có ý kiến gì cả.
Lúc này họ kính trọng Lý Dục Thần như thần linh vậy.
Lý Dục Thần cầm lấy giấy bút trên bàn viết một đơn thuốc, sau đó nhìn lướt qua nhóm người nhà họ Lâm, cuối cùng anh đưa giấy cho bà Lâm.
Bà ta hơi bất ngờ, thậm chí còn có cảm giác lo sợ khi được coi trọng.
“Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2883866/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.