Lý Dục Thần đỡ hai người, bảo: “Lễ bái sư gì đó thì khỏi đi, các ông cũng không cần gọi tôi là thầy đâu. Thầy thuốc y đức đều vì trị bệnh cứu người, chăm sóc người bị thương, không cần có quan niệm chia môn phái”.
Giáo sư Tôn và Trưởng khoa Chung càng khâm phục hơn nữa, nói lia lịa: “Thầy nói rất hay”.
Viện trưởng Diêu ở bên cạnh không khỏi xấu hổ, hỏi: “Vậy còn tôi?”
“Ông?”, Lý Dục Thần cười ha hả: “Ông nói trao cờ thi đua cơ mà? À đúng rồi, ông đừng quên viết câu ‘tôi là lang băm’ lên mặt mình đấy nhé”.
Mặt mày Viện trưởng Diêu chuyển sang màu gan lợn.
Lâm Thu Thanh ho khan một tiếng để thông cổ họng, sau đó hỏi: “Cậu… Cậu Lý, tôi có thể hỏi rốt cuộc bố tôi bị bệnh gì không? Tình hình hiện tại thế nào rồi?”
Lý Dục Thần hỏi: “Bác là gia chủ của nhà họ Lâm à?”
Lâm Thu Thanh ngây ra, không biết vì sao anh lại hỏi như vậy, ông ta nhìn lướt qua người anh họ Lâm Lai Phong ở bên cạnh rồi trả lời: “Xã hội hiện đại không có cách gọi gia chủ nữa, chỉ là phần lớn sản nghiệp của gia đình đều do tôi quản lý”.
“Ông ấy là bố tôi”.
Lâm Mộng Đình sợ anh không biết nên bổ sung thêm một câu, cô nói xong thì đỏ mặt, cứ cảm thấy quái quái.
Lý Dục Thần gật đầu, nói với Lâm Thu Thanh: “Thế này đi, bác đi theo cháu vào phòng bệnh”.
Lâm Lai Phong hỏi: “Vậy còn chúng tôi thì sao?”
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2883862/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.