Chương trước
Chương sau
“Hơn bốn mươi năm trước, khi nhà họ Lâm gặp đại nạn, tôi đã một thân một mình chạy đến thủ đô để trốn kẻ thù, nhưng kẻ thù của tôi vẫn tìm được tôi. Lúc ấy tôi đã cùng đường bí lối, vào thời khắc mạng sống như nghìn cân treo sợi tóc, gia chủ nhà họ Lý ở thủ đô là Lý Thiên Sách đã cứu tôi.

Năm đó nhà họ Lý là một trong bốn gia tộc lớn nhất ở thủ đô, Lý Thiên Sách còn có biệt danh là đại gia giàu nhất nước. Có sự che chở của nhà họ Lý, kẻ thù của tôi đương nhiên cũng không làm gì được tôi.

Sau đó tôi trở về thành phố Hòa, gây dựng cơ đồ nhờ khoản tiền mà nhà họ Lý đã hỗ trợ, giúp nhà họ Lâm khôi phục lại sự huy hoàng ngày xưa.

Tôi luôn muốn báo đáp ơn cứu mạng của nhà họ Lý, nhưng nhà họ giàu nứt đố đổ vách, làm sao tôi có cơ hội được.

Nhưng không ngờ vào hai mươi năm trước, nhà họ Lý đột nhiên gặp biến cố, cả gia tộc biến mất khỏi thủ đô chỉ trong vòng một đêm”.

Lý Dục Thần đã đoán được đại khái vì sao Lâm Thượng Nghĩa lại nhắc đến nhà họ Lý ở thủ đô, nhưng anh lại có chút không thể tin được.

“Nhà họ Lý đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi không biết”.

Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu đáp.

“Trong mấy năm đó tôi cũng từng đi dò la tin tức liên quan đến nhà họ Lý, lại nghe mỗi người nói một kiểu, không một ai có thể nói rõ rốt cuộc đã có chuyện gì. Tôi cứ tưởng mình không còn cơ hội báo đáp ân tình của nhà họ Lý nữa. Cho đến một ngày nọ, ông nội cậu đến thành phố Hòa”.



“Ông nội của cháu?”

“Đúng thế, ông nội cậu Lý Hữu Toàn, lúc đó ông ấy ăn mặc rách rưới như một lão ăn mày, còn dẫn theo một đứa trẻ, đứa trẻ đó chính là cậu, Lý Dục Thần”.

“Cậu…”, Lâm Thượng Nghĩa nghiêm mặt nhìn anh: “Là người nhà họ Lý ở thủ đô, bố cậu tên là Lý Vân Hoa, cậu ấm nổi tiếng nhất thủ đô năm đó, còn Lý Thiên Sách chính là ông nội ruột của cậu”.

Cho dù Lý Dục Thần có bình tĩnh đến mấy, khi nghe tới đây lòng anh cũng rối tung cả lên.

“Ông nội ruột của cháu? Thế, thế còn ông nội cháu?”

“Lý Hữu Toàn không phải ông nội của cậu, ông ấy là cấp dưới thân tín của ông nội Lý Thiên Sách của cậu. Theo lời của cậu em Hữu Toàn, ông nội cậu Lý Thiên Sách đã có dự cảm trước khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, nên đã sai mấy cấp dưới thân tín của mình chia nhau ra đưa con cháu nhà họ Lý đi tìm bạn bè thân thích ở những nơi khác để nhờ cậy. Người Lý Hữu Toàn dẫn đi là cậu, mà đối tượng ông ấy tìm đến nương nhờ chính là nhà họ Lâm ở thành phố Hòa”.

“Vậy nghĩa là ở những nơi khác còn có anh em của cháu?”

Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu: “Chắc là không, cậu và cậu em Hữu Toàn có thể sống sốt là do tôi đã không liên lạc với nhà họ Lý trong suốt hai mươi năm sau khi trở về thành phố Hòa. Có lẽ ông cụ Lý cũng vì lý do này nên mới bảo Hữu Toàn dẫn cậu chạy trốn đến tìm tôi”.

“Hữu Toàn cực kì cẩn thận, mặc dù tôi và nhà họ Lý không liên lạc với nhau, nhưng chuyện tôi từng nhận ân tình của nhà họ Lý, ai muốn biết vẫn có thể tra ra được. Vậy nên ông ấy đã dẫn theo cậu sống ở vùng ngoại ô, mưu sinh bằng nghề nhặt ve chai.

Vì thế tôi vẫn luôn rất áy náy. Sau đó tôi đã quyết định chuyện cưới xin này với ông ấy, hứa rằng khi nào cậu trưởng thành sẽ cho cậu làm con rể nhà họ Lâm. Tôi đã yêu cầu luật sự lập di chúc từ mười bảy năm trước rồi, sau khi cậu kết hôn với Mộng Đình, cậu sẽ nhận được một nửa tài sản của nhà họ Lâm”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.