Lâm Mộng Đình đỏ mặt: “Mẹ nói nhăng gì thế ạ!”
“Mẹ nói nhăng chỗ nào, mẹ đang rất nghiêm túc đấy”.
Nghiêm Tuệ Mẫn nhìn về phía Lý Dục Thần, càng nhìn càng thấy anh chàng này sáng sủa đẹp trai.
Đúng là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thích.
Lý Dục Thần cảm thấy không được tự nhiên cho lắm khi bị bà ta nhìn kiểu đó, bèn lấy cớ đi về.
“Ông nội Lâm, ông nghỉ ngơi cho tốt nhé, hai ngày nay cháu sẽ đến thăm ông mỗi ngày”.
Lâm Mộng Đình nhìn thoáng qua Lý Dục Thần, vừa khéo anh cũng nhìn sang cô.
Cô há miệng muốn nói gì đó nhưng lại lập tức cúi đầu.
Trong lòng dường như có niềm mong chờ nào đó, trái tim đập thình thịch, nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Lý Dục Thần, mãi cho đến khi cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại, lòng cô trở nên trống rỗng cứ như vừa mất đi thứ gì đó.
…
Khi anh quay lại quán cơm Thân Dân cũng là thời điểm bận rộn nhất vào buổi trưa.
Giờ phút này, vị thần y vừa mới thể hiện kĩ năng thần thánh trong phòng bệnh ban nãy đã biến thành anh chàng phục vụ bận rộn.
Thần tiên ở trong tưởng tượng của mọi người đều có dáng vẻ ngập tràn tiên khí, tay áo bồng bềnh.
Nhưng ngoài thực tế lại thường là hoà thượng quét rác, mấy bác bảo vệ, đó mới là những cao thủ đang ẩn mình trong thành phố.
Và nhân viên phục vụ trong tiệm cơm nhỏ dưới lầu nhà bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2883846/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.