Mã Sơn lắp bắp kinh hãi.
Bọn họ chỉ đem theo có hai trăm ngàn.
Chơi một trận như thế thì có chút quá lớn.
Mã Sơn cảm thấy, chẳng biết có phải là người anh em của mình đã nhập diễn vai cậu Lý quá không?
“Cược hai trăm ngàn thật sao?”
“Nếu anh không thích tiền thì có thể cược ít hơn”.
Mã Sơn thấy Lý Dục Thần kiên quyết như vậy thì cũng không hỏi thêm nữa.
“Được, để anh đi đặt”.
Mã Sơn chọn tin tưởng người anh em của mình.
Bất quá thì thua hai trăm ngàn, về nhà ăn mỳ tôm thôi.
Trần Văn Học ở bên cạnh nhìn Lý Dục Thần với vẻ vô cùng tò mò.
“Anh biết xem tướng chó hả?”
Lý Dục Thần lần đầu tiên nghe đến xem tướng chó, anh lắc đầu nói: “Không biết”.
“Vậy sao anh chắc chắn chó vàng có thể thắng?”
“Tôi không biết xem tướng chó, nhưng lại biết nhìn người. Hơi thở của chủ con chó vàng đó rất ổn định, chứng tỏ là một người luyện võ, người luyện võ trời sinh đã nhạy cảm với sức mạnh và tốc độ, chó của anh ta chắc cũng không tệ”.
Trần Văn Học ngoảnh đầu nhìn, thấy đúng là chủ của con chó vàng bình thản hơn người còn lại một chút, nhưng trong lòng cảm thấy dựa vào điều đó để phán đoán thắng thua giữa hai con chó thì khiên cưỡng.
Anh ta nhìn Lý Dục Thần rồi lắc đầu: “Tôi không tin”.
Lý Dục Thần nói: “Anh không cần phải tin”.
Trần Văn Học ngây ra, cười, nói: “Ok,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2883823/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.