Nhưng dù như thế, anh ta vẫn không muốn gọi điện thoại cho bố mình.
Chỉ có thể thầm nói: Mẹ, không thể làm cho mẹ tự hào, con trai rất xin lỗi mẹ…
“Thầy Kampot, mau giết đám người này cho tôi, phụ nữ, tiền đều là của thầy”, Chu Lợi Quân lớn giọng nói.
Nhưng Kampot không đáp lời hắn.
“Thầy Kampot…”
Chu Lợi Quân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sắc mặt Kampot cực kỳ nặng nề, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đứng cách Kampot không đến hai mét.
Có rất nhiều bóng ma trắng xám lơ lửng xung quanh anh.
Oan hồn của mấy chục con chó cũng xúm lại xung quanh, dày đặc.
Kampot liên tục niệm thần chú, ngón tay liên tục thay đổi mấy pháp ấn.
Lại gõ mấy cái lên cái bát được làm bằng xương đó.
Âm thanh vang dội vang vọng, cánh cửa trên không trung ngày càng mở rộng hơn.
Có càng nhiều oan hồn lao ra từ trong bóng đêm vô tận đó.
“Triệu hồi linh hồn, anh không sợ chúng cắn ngược lại mình sao?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Cậu… không sợ ma quỷ à?”
Phù thủy Kampot ngẩng đầu lên nhìn Lý Dục Thần, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Lý Dục Thần mỉm cười: “Chỉ có người làm việc thẹn với lòng mới sợ ma quỷ, tại sao tôi phải sợ chứ?”
“Tôi… muốn cậu chết!”
Đôi mắt Kampot hiện lên vẻ hung tàn, gã ta tháo chuỗi hạt châu trên cổ xuống.
Cái đầu trên chuỗi hạt châu rất lớn, mỗi cái như thế lớn bằng nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2883783/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.