Lý Dục Thần đứng từ xa đã nhìn thấy Lâm Mộng Đình ngồi ở cái bàn lần trước họ ngồi.
Anh đi qua, kéo ghế ra ngồi xuống.
Rõ ràng Lâm Mộng Đình không được thoải mái như lần trước, cô nhìn anh rồi cúi đầu.
Lý Dục Thần cũng không biết nói gì cho phải, thấy cô chưa gọi món, bèn hỏi: “Cô muốn ăn gì không?”
Lâm Mộng Đình mới ngẩng đầu lên, đáp: “Giống như lần trước đi”.
Lý Dục Thần gọi ông chủ: “Chủ quán, giống như lần trước nhé”.
Khi Lâm Mộng Đình muốn ngăn anh lại thì đã không kịp.
“Hả?”
Chủ quán trố mắt ra, lần trước? Hai cô cậu là ai thế!
Lâm Mộng Đình không nhịn cười được, nhỏ giọng nói: “Đồ đần này, làm sao ông chủ nhớ chúng ta từng ăn cái gì chứ?”
Lý Dục Thần tỏ vẻ ấm ức: “Vậy tôi cũng đâu có nhớ, đã ăn hết vào bụng rồi còn gì”.
Lâm Mộng Đình phì cười: “Thôi để tôi gọi cho”.
Cô đứng dậy đi đến chỗ giá chọn đồ ăn, cầm lấy rổ, sau đó đi chọn món.
Lý Dục Thần nhìn theo bóng lưng của cô, không tự giác được mà bật cười.
Phải công nhận Lâm Mộng Đình là một cô gái xinh đẹp điển hình.
Bạn sẽ rất khó tìm ra được khuyết điểm từ trên người cô.
Ngoại hình, vóc dáng, khí chất, không có cái nào là không hoàn hảo.
Khí chất của cô tựa như bẩm sinh, không phải vì cô là cô cả nhà họ Lâm.
Dù hôm nay cô chỉ mặc quần short jean bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2883766/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.