Sau khi vào phòng, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, giống như đã rơi vào động băng.
Mã Sơn nói: “Hôm qua là sao, nổi hết cả da gà”.
Nền nhà lát gạch xanh, phòng khách bày biện đồ đạc kiểu Trung đã phủ đầy bụi.
Lý Dục Thần vươn tay lau mặt bàn rồi nói: “Ít nhất hai năm nay không có ai ở”.
Tức là việc “lần trước có người chết” đã là chuyện hai năm trước rồi.
Hai người lại đi lên lầu.
Trên lầu được lót bằng sàn gỗ, bước lên sẽ phát ra tiếng cót két.
Trong phòng cũng bày biện đồ đạc kiểu truyền thống, nhưng hình dáng lại không giống bên dưới.
Tầng trên có vẻ cổ kính hơn, cho dù là kiến trúc hay vật liệu tốt hơn ở tầng dưới rất nhiều.
Mã Sơn cũng học theo Lý Dục Thần, lau trên mặt bàn một cái.
“Không đúng!”, Mã Sơn ngạc nhiên nói: “Đây, sao tầng trên lại chẳng có tí bụi nào vậy?”
Lý Dục Thần nhíu mày nhìn lên mái nhà, sau đó lại ngó cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là bóng cây nghiêng ngả.
Trong nhà có mùi hương thoang thoảng, chỉ Lý Dục Thần mới có thể ngửi thấy.
Xem xong tầng hai, họ lại lên gác xép.
Trên gác xép lại là một lớp bụi khá dày.
“Đi thôi!”, Lý Dục Thần nói.
Bước ra khỏi căn nhà, ánh mặt trời bỗng chốc trở nên gay gắt như từ một người vợ hiền thục bỗng trở thành một phụ nữ chanh chua.
Mã Sơn xoa mặt nói: “Con mẹ nó, lại nổi da gà rồi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2882355/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.