“Lúc người đó được vớt lên thì đã chết. Người còn lại sợ quá, liền trả lại biệt thự. Còn anh Hồ dưới giếng đã hấp thụ dương khí của người đã chết đó, linh hồn càng ngưng tụ. Điều này khiến tôi hiểu, dương khí có ích với anh Hồ hơn so với tinh hoa nhật nguyệt”.
“Nhưng tôi không muốn giết người, cũng không hy vọng anh Hồ giết người. Cho nên tôi lén ra ngoài, đến nơi đông người, nhân lúc người ta không chú ý, hút một chút dương khí từ con người, mang về thả vào trong giếng. Tôi hy vọng thông qua cách này, khiến linh hồn của anh Hồ hồi phục ý thức”.
“Thượng tiên”, con nhím đột quỳ lạy, cầu xin nói: “Anh Hồ là người tốt, cả đời anh ta hành nghề y, lên thủ đô, xuống Nam Hải, cứu người vô số, lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy, thực sự không công bằng. Tôi nghe nói tiên nhân có thể mọc thịt cho xương trắng làm người chết sống lại, thượng tiên pháp lực cao cường, xin thượng tiên cứu anh Hồ!”
Nghe đến đây, Mã Sơn cảm khái nói: “Một con nhím như mày, lại rất có tình nghĩa!”
Lý Dục Thần lạnh lùng cười nói: “Nếu trong giếng có oán linh, tất sẽ sát khí ngút trời, làm sao tránh được con mắt của tao? Còn nữa, mày luôn miệng nói không giết người, nhưng theo tao được biết, sau này biệt thự này đã có mấy người chết liền, thế là thế nào?”
Con nhím nói: “Thưa thượng tiên, tại sao linh hồn của anh Hồ không thể từ giếng xông ra, tôi cũng không biết, đây cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2882241/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.