Thực ra quy tắc không có gì đáng nói, đến đẳng cấp như của Vương Tông Sinh, thắng hay thua, đều không thể nào giờ trò.
Còn những việc bên ngoài, đương nhiên là chỉ cá cược.
Vương Tông Sinh đã không phản đối, cho thấy ông ta ngầm cho phép.
“Nhưng, Vương chưởng môn đề ra một yêu cầu kỳ lạ”, Phùng Thiên Minh nói.
“Cái gì?”
“Ông ta nói, nếu cậu thua, bảo bạn của cậu trả đồ về chỗ cũ”.
Phùng Thiên Minh hơi nghi hoặc nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần mỉm cười.
Anh biết Vương Tông Sinh nói đến việc gì.
Đương nhiên, anh cũng không biết rõ, rốt cuộc chị Mai đã lấy thứ gì của người nào.
Hôm đó bọn họ nói chuyện, hình như chị Mai còn bảo Liễu Kim Sinh nhận trách nhiệm.
“Ông nói với Vương chưởng môn, chuyện của bạn tôi, tôi không thể quyết định được, nhưng nếu tôi thua, tôi có thể cố hết sức khuyên nhủ”, Lý Dục Thần nói.
Phùng Thiên Minh rất hiếu kỳ rốt cuộc là chuyện gì, nhưng Lý Dục Thần không nói, Vương Tông Sinh cũng không nói, ông ta cũng không tiện hỏi.
Sau đó, nói đến chuyện cá cược.
Lý Dục Thần không có danh tiếng, nếu công khai thông tin của hai người như vậy, đúng là gây trò cười, cá cược chắn chắn nghiêng về một bên.
Muốn duy trì sự cân bằng của ván cược, thì phải điều chỉnh tỷ lệ bồi thường, điều chỉnh tỷ lệ bồi thường của Vương Tông Sinh xuống thấp, như vậy có thể mất đi sức hấp dẫn.
Phùng Thiên Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2882234/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.