Trần Văn Học cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Hai người này, một người nói sẽ cho đối phương toàn bộ Giang Đông, người kia bảo sẽ giúp đối phương đứng đầu thủ đô trong ba năm.
Chỉ vậy mà đàm phán thành công rồi?
Tín nhiệm và lòng tin này đến từ đâu vậy?
Quả thực là hai kẻ điên!
Đang nằm mơ sao! Thật không thể tin được! Ma huyễn! Quá ma huyễn!
Có điều, so với Lang Dụ Văn, Trần Văn Học không quá khiếp sợ với việc Lý Dục Thần dùng tay không đỡ đạn, so sánh với cảnh tượng kinh người trong trường đấu chó ngày hôm đó, cái này quả là trò trẻ con.
“Tôi có thể góp cổ phần không?”, Trần Văn Học hỏi.
“Không phải anh sớm đã góp rồi sao?”, Lý Dục Thần cười nói: “Không có anh nhập bọn, tiền vốn của chúng tôi từ đâu đến?”
Trần Văn Học hưng phấn xoa xoa tay: “Vậy chúng ta cùng làm một vố lớn đi. Đứng đầu thủ đô trong ba năm tới, vừa nghe đã khiến người ta không yên giấc nổi. Có điều, bây giờ tài chính mà tôi có thể vận dụng được chỉ có một trăm triệu”.
Lý Dục Thần nhìn Lang Dụ Văn: “Vậy sau này, chuyện làm ăn xin nhờ cậy chú Lang”.
Lang Dụ Văn có thể cảm nhận được sự tín nhiệm của Lý Dục Thần, nhưng anh ta vô cùng rõ ràng, sự tín nhiệm này không phải vô điều kiện.
Ba tháng tới chính là thử thách đối với anh ta.
Giống như công nhân viên mới nhậm chức trong công ty, cũng cần có giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2882194/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.