Cho đến khi giọng của Lý Dục Thần vang lên:
“Ông giết người rồi!”
“A!”, Trương Băng mới kinh hãi kêu lên một tiếng, định thần lại từ trong kinh ngạc: “Tôi không có!”
“Có! Ông đã giết người rồi, tất cả mọi người đều nhìn thấy!”, Lý Dục Thần nói.
“Không, tôi không giết người! Là cậu! Là cậu…”
Trương Băng giơ khẩu súng, chĩa thẳng vào trán Lý Dục Thần.
“Tôi không thích người khác cầm súng chĩa vào đầu tôi”, Lý Dục Thần nói.
“Tao phải giết mày!”
Trương Băng điên cuồng kêu lên, bóp cò.
Nhưng viên đạn không bắn vào đầu của Lý Dục Thần như kỳ vọng.
Mà khẩu súng trong tay Trương Băng bị nổ nòng.
Bành một tiếng nổ vang lên, bốc lên làn khói, khẩu súng nổ thành đóa hoa, còn tay của Trương Băng máu thịt lẫn lộn.
“A!”
Trương Băng ôm tay, quỳ xuống kêu thảm thiết.
Lý Dục Thần không hề thương xót nhìn ông ta.
“Tự tạo nghiệt, không thể sống!”
Anh quay người, nhìn Quan Nhã Lệ trong vẻ mặt chấn kinh, nói: “Bà chủ Quan, bà nhìn rõ rồi đấy, người là do Trương Băng giết, ông ta còn muốn giết tôi, chỉ là nòng súng nổ thôi”.
Quan Nhã Lệ gật đầu: “Tôi nhìn thấy đúng là như vậy”.
Bây giờ với Quan Nhã Lệ mà nói, bà ta đứng trước một vấn đề khó.
Rốt cuộc phải đối xử với Lý Dục Thần thế nào?
Sự việc xảy ra ở hội sở của bà ta, nếu cứ để Lý Dục Thần đi như vậy, thì không thể ăn nói với nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2882120/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.