Cao Tử Hạng chỉ vào Trương Băng ở bên cạnh nói: “Là ông ta ư?”
“Không dám chắc chắn, nhưng ít nhất ông ta cũng không thoát khỏi liên can, ông về hỏi là biết”, Lý Dục Thần nói.
Cao Tử Hạng gật đầu, khẽ khom lưng lần nữa, nói: “Cậu Lý, lần này cảm ơn cậu. Tôi lại nợ cậu một ân tình rồi”.
“Không có gì, tôi không lấy lãi, ông có thể từ từ trả”.
Lý Dục Thần nói xong, rồi nhìn thẳng ánh mắt Cao Tử Hạng, cười lớn ha ha.
Cười xong, Cao Tử Hạng quay đầu, ánh mắt băng lạnh, hạ lệnh: “Đưa đi cho tôi”.
Thuộc hạ của ông ta đi đến, lôi Trương Băng đi”.
“Ông chủ! Ông chủ!”, Trương Băng giãy dụa lần cuối: “Ông chủ, tôi đã theo ông nhiều năm, ông không thể đối xử với tôi như vậy…”
Bốp!
Vệ sĩ của Cao Tử Hạng vung tay tát mạnh một cái, sau đó dán băng dính vào miệng ông ta.
Trương Băng bị lôi đi.
Cao Tử Hạng nhìn phòng bao bừa bãi lộn xộn một cái, nói với Quan Nhã Lệ: “Tổng giám đốc Quan, thật ngại quá, phiền bà thu dọn chỗ này, hội sở tổn thất bao nhiêu, bà thông báo một tiếng, chúng tôi nhất định bồi thường như bà báo”.
Quan Nhã Lệ thấy kết thúc như vậy, cũng tốt hơn nhiều so với bà ta nghĩ, cười nói: “Chủ tịch Cao khách sáo rồi, chỗ này tôi sẽ xử lý tốt, ông yên tâm. Chuyện hôm nay, tôi sẽ không truyền ra ngoài nửa chữ”.
Cao Tử Hạng hài lòng gật đầu, nói: “Từ lâu đã nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2882117/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.