Chỉ là trong sân viện thiếu mất Lại Sa Sa.
Cô ta đã tan thành tro bụi trong sấm sét vừa nãy.
Không ai nói gì.
Tất cả đều không thể định thần lại từ trong chấn hãi.
Lý Dục Thần đi đến trước mặt ba người chị Mai.
Sư phụ Vinh há miệng, không thốt ra được một chữ.
Ông chủ Vương vẫn là khuôn mặt cười mang tính biểu tượng đó, chỉ là cơ thịt trên mặt cứng đờ, giống như tranh sơn dầu.
Chị Mai cười với Lý Dục Thần, rõ ràng là cảm kích, trong ánh mắt lại mang theo chút u oán khó che đậy.
Lý Dục Thần mỉm cười đáp lễ, nói: “Để tôi đuổi cổ trùng cho mọi người”.
Bèn vung tay, châm ngũ hành tự bay ra từ đầu ngón tay, hóa thành ánh sáng nhỏ đâm vào huyệt vị của ba người.
Anh vỗ mấy cái lên lưng bọn họ, ba người vừa khom lưng, nôn ra một đống chất bẩn, bên trong còn có mấy con cổ trùng đang nhúc nhích.
Lý Dục Thần lại vung tay, thu lại châm ngũ hành, nói: “Mọi người bị ám cổ của cô ta làm tổn thương nguyên khí, tuy không nghiêm trọng, nhưng tốt nhất vẫn nên ngồi xuống điều khí đi”.
Ba người ngồi xuống theo lời anh, bắt đầu vận chân khí, điều tiết khí huyết.
Lý Dục Thần cho bọn họ mỗi người uống một viên đan dược, quay đầu nói: “Tiểu Dương, anh chăm sóc bọn họ đi”.
“Ầy!”
Tiểu Dương đáp một tiếng, đứng bên cạnh ba người, hùng dũng hiên ngang giống như hộ pháp.
Lý Dục Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2868578/chuong-435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.