Chỉ có Tiểu Dương nói: “Tin, anh nói gì tôi cũng tin, anh nói anh là thần tôi cũng tin!”
Hôm đó Tiểu Dương thật sự được mở mang tầm mắt.
Chỉ có cậu ta chứng kiến hết toàn bộ quá trình Lý Dục Thần một đường càn quét nhà họ Tra.
Tia sét cuối cùng đó tuy là khá chấn động nhưng cũng vô cùng ngắn ngủi, sao mà sánh bằng sự kích động liên tục ập đến với cậu ta trong khoảng thời gian dài như thế được.
Sư phụ Vinh vỗ mạnh một cái vào đầu Tiểu Dương, mắng: “Lắm miệng thế nhỉ!”
Tiểu Dương rụt cổ lại, nói: “Tôi tin thật mà!”
Lý Dục Thần nói: “Được rồi, nếu chúng ta đã là bạn bè thì tôi cũng không gạt mọi người làm gì. Tôi chính là người của nhà họ Lý ở thủ đô. Nhưng tôi cũng mới biết được thân phận của mình gần đây thôi. Tôi sinh ra không được bao lâu thì nhà họ Lý đã gặp nạn, gần như biến mất khỏi thủ đô chỉ trong một đêm. Từ nhỏ tôi đã sinh sống và lớn lên ở thành phố Hòa, xem như thoát được một kiếp. Hiểu biết của tôi về nhà họ Lý đó có lẽ còn không nhiều bằng sư phụ Vinh”.
Sư phụ Vinh nói: “Thảo nào, trước đó mỗi lần nhắc đến thủ đô, nhắc đến nhà họ Lý cậu lại để ý tới vậy, còn hỏi tôi cái này cái kia, khi đó tại sao tôi lại không nghĩ tới việc cậu là người nhà họ Lý nhỉ?”
Ông chủ Vương nói: “Với cái đầu làm bằng mỡ heo chỉ biết nấu ăn như ông thì nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2868535/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.