Mọi người thấy cánh tay Thái Vĩ Dân đã hoàn toàn được nối liền, thậm chí không nhìn thấy một vết sẹo nào cả.
Toàn bộ phòng giải phẫu lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt của mọi người từ kinh ngạc biến thành hoảng sợ.
Chuyện này không chỉ lật đổ kiến thức y học mà thậm chí còn lật đổ thế giới quan của bọn họ.
“Được rồi, thử cử động xem”, Lý Dục Thần nói.
Thái Vĩ Dân ngồi dậy khỏi bàn giải phẫu, không thể tin nhìn cánh tay phải của mình đã phục hồi như ban đầu.
Gã ta nhẹ nhàng cử động bả vai, sau đó nâng cánh tay lên.
Gã ta nhìn bàn tay của mình, năm ngón tay linh hoạt nắm mở theo đại não điều khiển, Thái Vĩ Dân cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Gã ta đã từng cho rằng mình đã mất đi cánh tay này vĩnh viễn.
“Vừa mới nối liền, mấy ngày nay phải cẩn thận một chút, không thể hoạt động kịch liệt”, Lý Dục Thần dặn dò.
Thái Vĩ Dân khẽ gật đầu, đi xuống khỏi bàn giải phẫu, cúi người thật sâu nói: “Cậu Lý, tôi không biết nên cảm ơn cậu như thế nào, từ nay về sau, cái mạng của tôi chính là của cậu”.
Lý Dục Thần đỡ gã ta dậy, nói: “Chúng ta đã sớm là người một nhà, không phải sao?”
Thái Vĩ Dân vô cùng cảm động, đây là lần đầu tiên Lý Dục Thần tự mình mở miệng thừa nhận gã ta là người một nhà.
Lý Dục Thần vỗ vỗ bờ vai gã ta: “Được rồi, trở về đi. Anh yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2868501/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.