Dù sao, tia chớp vừa rồi là ở bên ngoài, ở trên mặt hồ Chấn Trạch, là một cảnh tượng thiên nhiên thông thường.
Mà tia chớp lúc này lại ở ngay bên trong, ở ngay trước mắt, ánh sáng loé lên mãi mà không tắt.
Thanh Huyền vừa thấy tia chớp đột nhiên xuất hiện trong hư không này thì sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng.
“Thượng tiên tha mạng! Cậu Lý tha mạng! Tha cho tôi đi!”
Người còn sợ hãi hơn cả Thanh Huyền là Chu Lợi Quân.
Đến bây giờ gã ta mới hiểu ra, đạo trưởng mà Hoàng Định Bang đưa đến chỉ là giả, mà Lý Dục Thần mới là tiên thật.
Mà điều quan trọng là rõ ràng gã ta đã được chứng kiến ở trường đấu chó nhưng lại cố tình không tin.
Lý Dục Thần cầm tia sét trong tay, giống như một lôi thần cao cao tại thượng nhìn thấy Thanh Huyền đang quỳ dưới đất.
Anh biết rõ loại người lừa đảo này biết dùng Quan Vân Thuật, cầm theo mấy lá bùa, mạo hiểm dùng tên tuổi đệ tử thiên sư Long Hổ Sơn để hành tẩu, chắc chắn không chỉ vì để lừa mấy đồng tiền của Hoàng Định Bang.
Vấn đề chắc là quặng mỏ kia.
Hoàng Định Bang không tiếc đắc tội nhà họ Tiêu mà đến thành phố Tuyên khai thác mỏ, chỉ sợ không đơn giản như vậy.
“Nói, vì sao mấy người lại muốn lừa nhà họ Tiêu?”
“Bởi… Bởi vì…”, Thanh Huyền ấp a ấp úng: “Bởi vì Hoàng Định Bang muốn độc chiếm quặng mỏ kia”.
“Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2868435/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.