Sau đó, bảo vệ liền nhìn thấy ông Thẩm từ trước đến nay vẫn luôn vênh vênh váo váo không ai bì nổi lại quỳ xuống trước cửa sơn trang.
“Anh sai rồi!”
Tiếng gào khóc thảm thiết của Thẩm Minh Xuân quanh quẩn trong gió thu, đột nhiên truyền vào trong sơn trang Bắc Khê rộng lớn.
Cuối cùng âm thanh này đã thu hút sự chú ý của người nhà họ Lâm.
Người thứ nhất đi ra chính là Lâm Nguyệt Nga và chồng bà ta Tôn Quảng Phúc.
Thẩm Minh Xuân thấy Tôn Quảng Phúc từ trước đến nay mình vẫn luôn xem thường đứng ở cửa, mà mình lại phải quỳ gối bên ngoài, liền cảm thấy thế giới này cực kỳ hư ảo.
Trong lòng ông ta khó chịu muốn chết, nghẹn khuất muốn chết.
Nhưng ông ta vẫn phải quỳ, dùng giọng điệu yếu đuối để cầu xin người ta.
“Chị tư, anh rể tư, hai người đi nói với Thu Phượng rằng em biết sai rồi, cho em trở về đi!”
Tôn Quảng Phúc và Lâm Nguyệt Nga quay sang nhìn nhau, không rõ tại sao người này lại đột nhiên đổi tính như thế.
Người tiếp theo đi ra chính là Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Mộng Đình.
Tiếp theo những người khác trong nhà họ Lâm cũng lần lượt đi ra.
Mà bảo vệ và người làm đã vây quanh ngoài cửa, tò mò chỉ trỏ.
Dường như đã lâu rồi nhà họ Lâm không náo nhiệt như vậy.
Người cuối cùng đi ra chính là Lâm Thu Phượng.
Trừ ông cụ ra thì người nhà họ Lâm đều xem như đến đông đủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2868421/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.